Sau khi cầm tờ kết quả trong tay, Lâm Tiêu Tiêu rối bời, Thẩm Thư Lạc lại rất vui vẻ, ôm chầm lấy cô nói: "Anh được làm bố rồi, Tiêu Tiêu, chúng ta kết hôn thôi!"
Thấy vẻ vui mừng lan tràn trên khuôn mặt đẹp trai của anh, ngay cả vết thương của mình cũng không thèm để ý, hai mắt sáng ngời đong đầy cảm xúc chăm chú nhìn thẳng vào cô, đợi câu trả lời.
Nghĩ đến sự chăm sóc ôn nhu của anh từ đầu đến cuối, cô không đành lòng lừa dối anh, ngập ngừng nói: "Thư Lạc, anh nghe em nói một chút.... thật ra, thật ra thì.... đứa bé này chưa chắc là của anh.... em...."
Thẩm Thư Lạc vẫn giữ nguyên nụ cười không tắt, dùng tay cụng nhẹ vào trán cô: "Bé ngốc, con của em chính là con của anh. Lâm Tiêu Tiêu, anh yêu em! Em đừng lo lắng cho Tiêu Nhạc, anh luôn tôn trọng tự do của em, chỉ là, cho anh cơ hội chăm sóc em cả đời, được không?"
Một người lúc nào cũng nghe lời cô, luôn luôn suy nghĩ cho cô đầu tiên, ngay cả khi biết rõ cô có quan hệ mập mờ với người đàn ông khác, vẫn dịu dàng ấm áp không thay đổi. Con người như anh, chắc chắn sẽ là một người cha tốt. Lâm Tiêu Tiêu không muốn một mình tỏ ra mạnh mẽ thêm nữa, lần đầu tiên trong cuộc đời khao khát mái ấm gia đình đến như thế. Cô đã mất đi cha mẹ nhưng ông trời lại đem một sự sống mới đến với cô, sao cô có thể không cần chứ!
Lâm Tiêu Tiêu tươi cười, dựa đầu vào lòng ngực vững chãi của anh, nhẹ giọng: "Ừm" một tiếng.
Khi xử lý xong vết thương của Thẩm Thư Lạc, hai người về lại khách sạn. Từ đầu đến cuối, anh đều vui đến lâng lâng cả người, thiếu điều muốn nhảy chân sáo luôn.
Cô dự định ngày mai gặp mặt rồi nói rõ ràng với Tiêu Nhạc, chưa kể hắn cũng bộn bề công việc, cô vẫn cảm thấy hắn nên chú trọng phát triển sự nghiệp hơn là bám lấy cô, nếu hắn không chấp nhận được đám cưới này thì đường ai nấy đi là cùng. Nghĩ thông, cô cuộn tròn, an ổn ngủ trong vòng tay của Thẩm Thư Lạc, khoé miệng còn giữ nụ cười hạnh phúc.
Thật kỳ lạ, cô lại hiếm khi mà mơ thấy Lâm Bạch Thuật, hai người vẫn là bộ dáng thời học sinh, mặc đồng phục rộng thùng thình. Người khác đều ở trong phòng học, Lâm Bạch Thuật lại lôi kéo cô trèo tường ra ngoài trốn học. Trên xe buýt lung lay liên tục, cơ hồ không có một bóng người, Lâm Tiêu Tiêu ngồi một mình ở ghế đơn phía trước, Lâm Bạch Thuật đứng ở bên cạnh, một tay nắm lấy tay nắm phía trên.
"Kỳ thật, anh tới là muốn cùng em cáo biệt." Khi chiếc xe chạy được một đoạn, Lâm Bạch Thuật đột nhiên mở miệng nói.
Lâm Tiêu Tiêu có chút ngốc: "Anh muốn đi đâu?"
"Không nói cho em biết."
"Không phải là tuần sau anh phải thi đại học sao?" Cô bắt đầu có chút sốt ruột.
"Nhân sinh còn có rất nhiều con đường có thể đi, không phải sao?" Lâm Bạch Thuật không có nhìn cô, đôi mắt nhìn thẳng phong cảnh ngoài cửa sổ.
Hắn chưa bao giờ chịu ngoan ngoãn mặc đồng phục chỉnh tề, không phải nút áo mở vài cái, xắn tay, xắn gấu, lộ ra mắt cá chân trắng nõn còn xinh đẹp hơn cả nữ sinh. Rõ ràng thành tích vô cùng tốt, bề ngoài lại tràn ngập ấn tượng của "Học sinh hư". Nhưng hôm nay, thái độ hắn khác thường mà mà mặc đồng phục cực kỳ nghiêm túc, nút áo còn cài tới nút trên cùng ở cổ, ngay cả khuyên tai cũng không thấy đâu.
"Chính là! Chính là......" Lâm Tiêu Tiêu đang vắt hết óc muốn khuyên hắn, đột nhiên xe buýt chui vào đường hầm đen nhánh, tiếng gió gào thét bên tai. Ngắn ngủn mấy giây, khi xe ra khỏi đường hầm, ánh mặt trời một lần nữa chiếu rọi vào, cô phát hiện người bên cạnh đã biến mất, không còn chút dấu vết nào của Lâm Bạch Thuật
Lâm Tiêu Tiêu hoảng sợ mà tỉnh lại, nhìn chằm chằm trần nhà đến phát ngốc. Có lẽ điềm báo trong mộng, cô đột nhiên rất muốn trông thấy Lâm Bạch Thuật, nhưng...... vẫn còn e sợ cho xấu hổ.
Cơn sốt cũng lui, tứ chi lại nhức mỏi vô lực. Cô chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, phát hiện phía bên phải mép giường có một cái bàn nhỏ, trên bàn đặt một cái bình giữ nhiệt. Cô mở ra liền thấy, cháo thịt nạc còn đang bốc khói.
Bên cạnh còn có lưu lại tờ giấy của Thẩm Thư Lạc: Ăn xong thì ngủ một giấc, anh đi sắp xếp một chút rồi sẽ về ngay.
Lâm Tiêu Tiêu mỉm cười, lấy ra di động gửi tin nhắn cảm tạ: Cảm ơn sếp.
Ngay lập tức đã nhận được hồi đáp: "Phải gọi là lão công!"
Lâm Tiêu Tiêu không nhịn được cong cong khoé môi: "Vâng, lão công đi đường cẩn thận nhé!"
Cô có thể tưởng tượng được khuôn mặt vui vẻ như ăn trộm được cá của anh mỗi khi dụ dỗ cô nói ngọt, tin nhắn trả về cũng tràn ngập sủng nịnh: "Cám ơn em! Lão công sẽ xong sớm về sớm! Nhớ nghỉ ngơi đó!"
Cô dựa vào đầu giường, một tay múc cháo, một tay cầm di động lướt Weibo. Trên mạng trước sau như một luôn luôn náo nhiệt, drama hít muốn bể phổi...... Ở bề bộn tin tức, một cái tin ngay lập tức nhảy vào mắt của cô.
—— Hôm qua buổi sáng 10 giờ, ở thành phố Y đã xảy ra vụ án đả thương người nghiêm trọng. Lâm mỗ đem theo dao phay từ nhà, đâm tới Phó mỗ, theo điều tra nguyên nhân gây ra là do mâu thuẫn tranh chấp tình cảm. Trước mắt, Lâm mỗ đã bị cảnh sát bắt.
Lâm mỗ, Phó mỗ...... Sẽ không trùng hợp đến như vậy đi?
Lâm Tiêu Tiêu thấp thỏm mở video quay tại hiện trường. Nơi xảy ra vụ việc đúng là nơi cô quen thuộc, chính là ŧıểυ khu nhà cô, hơn nữa đúng là ngay trước cửa căn hộ của Lâm Tiêu Tiêu. Một người đàn ông ăn mặc tuềnh toàng bị áp giải lên xe cảnh sát, khuôn mặt bị làm mờ, nhưng chiếu theo thân hình, quả là Lâm Bạch Thuật, cô không nhận lầm nổi.
"Tại sao lại như vậy......" ngón tay của Lâm Tiêu Tiêu run rẩy gọi điện thoại cho Lâm Bạch Thuật, lại chỉ nghe tiếng nói máy móc "Số điện thoại bạn vừa gọi hiện không liên lạc được...". Đang ở lúc hoang mang lo sợ, thì điện thoại của Thẩm Thư Lạc gọi tới.
"Bà xã, em hạ sốt chưa? Anh sắp về tới nơi rồi." Điện thoại truyền đến âm thanh nhu hoà của anh.
Lâm Tiêu Tiêu không tự giác mà siết chặt ngón tay cầm di động: "A Lạc, giúp, giúp em......"
Năm giờ sau, Lâm Tiêu Tiêu về tới thành phố Y. Thẩm Thư Lạc giúp cô tra được Lâm Bạch Thuật đang bị giam giữ cục cảnh sát, máy bay vừa hạ cánh, Lâm Tiêu Tiêu trước tiên liền đuổi qua, chính là nhân viên cảnh vụ nói cho cô biết, Lâm Bạch Thuật cự tuyệt gặp.
Vì thế Lâm Tiêu Tiêu lại đi tới bệnh viện nơi Phó Hi đang nằm.
Bệnh viện tư nhân, tràn ngập không phải mùi thuốc sát trùng, mà là nhàn nhạt huân hương. Lâm Tiêu Tiêu từ thang máy bước ra, liếc mắt một cái liền thấy An Na đang đứng trên hành lang.
"Cô tới làm gì?" An Na biểu tình giống như là thấy đồ ăn của mình dính phải chân một con gián, chán ghét lại ghê tởm.
"Tôi đến xem hắn."
"Không cần!" Anna thô lỗ mà đem Lâm Tiêu Tiêu hướng thang máy phương hướng đẩy.
"Cô bị điên à!" Con người hiền lành như Thẩm Thư Lạc cũng nổi cáu, che chắn cho Lâm Tiêu Tiêu, trừng mắt với ả.
Lâm Tiêu Tiêu trầm mặc, không biết có nên giải thích, cô không phải tới tìm Phó Hi ôn chuyện cũ, chỉ là tới muốn cầu tình cho Lâm Bạch Thuật. Luật sư của Thẩm Thư Lạc nói cho cô biết, dựa theo pháp luật, cố ý gây thương tích có thể bị phạt từ ba năm đến mười năm tù. Có thể nói, theo một ý nghĩa khác, hình phạt của Lâm Bạch Thuật dựa vào cơ sở tình trạng vết thương của Phó Hi.
Quản gia của Phó Hi đi tới phá vỡ tình trạng lúng túng, khuôn mặt không rõ hỉ nộ: "Lâm ŧıểυ thư, thiếu gia mời ngài đi vào."
"Không được!" An Na không muốn nhả ra.
Quản gia cũng không liếc mắt tới ả ta một cái, thủ thế mời rồi nói: "Lâm ŧıểυ thư, mời đi bên này."
Thẩm Thư Lạc vừa dợm bước theo thì ông quản gia vội ngăn lại, giọng nói lễ phép nhưng không cho ý từ chối: "Thiếu gia chỉ cho mời Lâm ŧıểυ thư!"
Lâm Tiêu Tiêu mỉm cười trấn an anh: "Em không sao! Em sẽ ra nhanh thôi!"
Thẩm Thư Lạc nắm tay cô một lúc rồi mới chịu buông ra: "Được, anh chờ ở bên ngoài. Có gì cứ hét lên, anh vào ngay!"
Cô cười lên: "Không tới mức đó đâu!", dứt lời đi theo chân quản gia.
Phòng bệnh rộng đến kinh người, chia làm hai gian phòng, trừ bỏ án thư, ghế sô pha, thế nhưng còn có một cái tủ quần áo lớn. Phó Hi đang dựa vào đầu giường, đọc tài liệu gì đó. Hắn mặc trang phục bệnh nhân, thoạt nhìn gầy ốm không ít, góc cạnh của khuôn mặt càng thêm rõ ràng.
"Thất vọng sao, anh còn chưa có chết."
Lâm Tiêu Tiêu vốn tưởng rằng khi gặp lại hắn một lần nữa, tâm tình sẽ rất phức tạp, không ngờ giờ phút này, thế nhưng cực kỳ bình tĩnh. Cô đứng ở đuôi giường xa xa mà nhìn hắn, thấp giọng hỏi: "Bị thương nghiêm trọng sao?"
Phó Hi cong khóe môi tái nhợt, gợi lên một mạt cười chua xót: "Em thật sự quan tâm sao?"
Trái tim đột nhiên không kịp phòng ngừa mà nổi lên đau xót, Lâm Tiêu Tiêu nghiêng đầu, tránh ánh mắt của hắn, nói lại: "Em thay anh trai hướng anh xin lỗi, anh có thể hay không......"
"Có thể hay không, không tố cáo hắn? Hay là có thể hay không, đưa ra bản giám định vết thương cấp độ nhẹ?" Phó Hi nói tiếp giúp cô vế sau, như là đối với ý đồ khi đến đây của Lâm Tiêu Tiêu đã sớm hiểu rõ.
Trong phòng cũng có một cỗ huân hương dễ ngửi, Lâm Tiêu Tiêu hít sâu một hơi, hỏi: "Điều kiện là cái gì?"
"Lưu lại bên người anh." Phó Hi yên lặng nhìn cô, ánh mắt đựng đầy cảm xúc nặng trĩu.
"Phó Hi......"
"Lưu lại bên anh, thẳng đến khi anh hoàn toàn khoẻ mạnh...... Có thể chứ?" Phó Hi không nhìn vào mắt cô nữa, cúi đầu dùng ngón tay vuốt ve tư liệu đang cầm, trong giọng nói ấm ách hỗn loạn một tia khẩn cầu mà Lâm Tiêu Tiêu chưa nghe bao giờ.
Cô ngây ngẩn cả người. Trong ấn tượng, Phó Hi luôn là một đại nam nhân trầm ổn, quả quyết, từ trước đến nay đều quen dùng câu sai khiến mà mệnh lệnh cho người khác, thế nhưng hiện tại hắn lại dùng ngữ khí thương lượng đề dò hỏi ý kiến của cô?
"Chỉ cần em đáp ứng, anh bảo đảm Lâm Bạch Thuật sẽ không ngồi tù." Nháy mắt, hắn lại biến thành Phó Hi mà cô quen thuộc, sắc bén đến hùng hổ doạ người.
"Được." Lâm Tiêu Tiêu lén lút thở dài, không biết là vì hắn, hay là vì chính bản thân mình.
"Nhưng không thể từ hôm nay, em còn có công việc cần xử lý."
Phó Hi hơi hơi nheo lại đôi mắt: "Công việc?"
"Đúng, Lâm Tiêu Tiêu hiện tại là trợ lý riêng của tôi." Cửa bị mở ra, Thẩm Thư Lạc đột nhiên đi đến.
"Sao anh lại vào đây?" Lâm Tiêu Tiêu một bên kinh ngạc, một bên phản xạ có điều kiện mà hỏi.
Thẩm Thư Lạc nhéo nhéo tay cô, dùng âm thanh chỉ có bọn họ hai người mới có thể nghe thấy, nói: "Anh vẫn không yên tâm được."
Nhìn bộ dáng thân mật của bọn họ, sắc mặt Phó Hi trở nên rất khó coi.
"Anh sẽ không can thiệp quyết định của em, chỉ là muốn nói cho em biết, lúc nào anh cũng ở bên em." Thẩm Thư Lạc ôn nhu mà kéo tay cô, cùng đi tới mép giường của Phó Hi, cười nói, "Phó tổng, trợ lý nhỏ của tôi phải làm phiền một chút, dạo này sức khoẻ cô ấy không được tốt, khả năng không chiếu cố nổi người bệnh, còn nhờ ngài chú ý giúp." Ngữ khí của anh giống như đem đứa trẻ nhà mình tới trường học, gửi gắm cho thầy giáo vậy. Những chuyện cần cô tự mình nói rõ với Phó Hi, anh sẽ không xen vào, chỉ lo lắng cho sức khoẻ hiện giờ của Lâm Tiêu Tiêu mà thôi.
Phó Hi lạnh lùng mà nhìn Thẩm Thư Lạc: "Không nhọc ngài lo lắng."
"Tôi biết Phó tổng cũng sẽ không vội vã bắt Tiêu Tiêu phải làm từ hôm nay chứ." Thẩm Thư Lạc vẫn như cũ vẫn duy trì mỉm cười, "Tôi đây cần đem trợ lý nhỏ đi trước một chút, còn chút công việc nên bàn giao."
Cứ nghe đến hắn một hai "trợ lý nhỏ" này nọ, tay Phó Hi lặng yên không một tiếng động mà tạo thành quyền.
Lâm Tiêu Tiêu liền không chen được một câu, cứ như vậy mơ mơ màng màng mà bị Thẩm Thư Lạc mang ra khỏi phòng bệnh, trước khi đi, âm thanh của Phó Hi từ phía sau bọn họ truyền đến: "Ngày mai buổi sáng 9 giờ, tôi không thích người đến trễ."
Hành lang, đã không thấy An Na đâu nữa, quản gia không kiêu ngạo không siểm nịnh mà hướng bọn họ gật đầu chào.
Lâm Tiêu Tiêu ở trong lòng tính toán một lần, ngẩng đầu hỏi Thẩm Thư Lạc: "Em bàn giao công việc với ai?"
"Cái này không quan trọng."
"Vậy cái gì quan trọng?"
Ở chỗ rẽ, Thẩm Thư Lạc bỗng nhiên đem cô kéo vào WC nam, đóng cửa phòng nhỏ, đột nhiên hôn môi lên. Bất đồng với chậm rãi nhu tình như dĩ vãng, anh dùng sức mà hôn cô, thẳng đến đem bờ môi chà đạp đến sưng đỏ mới lưu luyến mà buông ra. Anh đem vùi đầu ở bên cổ, tham lam hít lấy mùi hương của cô, thấp thấp mà nói: "Bà xã, anh ghen tị."
Hô hấp từng cái đánh vào trên cổ, ngứa ngứa. Lâm Tiêu Tiêu sờ sờ đầu anh, cười đến thực nhu hòa: "Khó có được nhìn thấy anh mất bình tĩnh nha."
Thẩm Thư Lạc một ngụm cắn lên cái cổ xinh xắn, bất mãn nói: "Anh không phải ở nói giỡn."
Lâm Tiêu Tiêu ăn đau đến rụt rụt.
"Nếu là anh cố ý ở trên em lưu lại một ít ấn ký, có phải hay không là rất xấu tính?" Anh vươn đầu lưỡi, liếʍ liếʍ vị trí vừa cắn, nỉ non.
Lâm Tiêu Tiêu nâng lên mặt Thẩm Thư Lạc lên, dùng ngữ khí dỗ dành: "Anh yên tâm, giải quyết xong chuyện này, sẽ ngoan ngoan gả cho anh, có được không?"
"Vậy em phải chú ý, đừng tổn thương mình và con, được không?" Đôi mắt chứa chan tình cảm khiến tim cô mềm nhũn.
"Được, em hứa với anh!"
Đáp lại cô lại là một nụ hôn say đắm, dây dưa không dứt.