Thế Thân Cảnh Nóng

Chương 27 - Bị đút thuốc khi hôn

Trước Sau

break
Edit: ŧıểυ Vũ YY

Lâm Tiêu Tiêu dùng di động của Phó Hi gọi điện thoại cho Lâm Bạch Thuật. Chỉ khi nào cần giúp đỡ thì cô mới có thể thập phần nịnh nọt mà gọi hắn một tiếng anh trai.

"Anh trai, em quên mang chìa khóa, anh có thể..." mới nói đến một nửa, đã bị cơn tam bành của Lâm Bạch Thuật nổi lên, đánh gãy: "Con nhóc chết tiệt kia, em còn biết đường về hả! Di động vẫn luôn tắt máy, đi đâu cũng không nói một tiếng, em không biết là anh sẽ lo lắng sao?"

"Em xin lỗi!" Lâm Tiêu Tiêu chột dạ mà xin lỗi, nhưng trong lòng vẫn nghĩ, cô không phải trẻ con nữa, có thể tự bảo vệ an toàn của mình nha, vì thế lại bồi thêm, "Em đã là người trưởng thành rồi, anh đừng có quản nhiều thế! Không xảy ra chuyện gì đâu."

"Lâm Tiêu Tiêu! Em chờ đó cho anh!" Nói xong, hắn cúp điện thoại cái rụp.

"Ôi, có vẻ anh trai em đang rất tức giận." Lâm Tiêu Tiêu đưa điện thoại di động trả lại cho Phó Hi, "May là còn có người ngoài ở đây, chắc sẽ không động thủ với em đâu."

Thật không nói đùa, khi Lâm Bạch Thuật phang lên cái ót của cô, từ trước đến nay đều dùng sức lực thật, không hề làm màu.

"Người ngoài?" Phó Hi rũ mắt nhìn cô.

"A— đói bụng quá, anh có đói bụng không, hay là gọi cơm hộp nhé." Lâm Tiêu Tiêu cảm thấy sắp bị đông lạnh, vội vàng thay đổi đề tài.

Từ đáy lòng thì vẫn cảm thấy anh chính là người ngoài, Lâm Bạch Thuật mới là anh trai của cô, còn Phó Hi đến bạn trai cũng không phải.

Phó Hi ôm eo, kéo cô sát vào lòng ngực. Anh đem cằm gối lên đỉnh đầu Lâm Tiêu Tiêu, thấp giọng nói: "Anh thật muốn ăn em!"

"Phó tổng, xin hãy để loại đề tài của người trưởng thành này chuyển sang đêm khuya thanh vắng, có được hay không?"Lâm Tiêu Tiêu mới vừa ngồi xe năm giờ đồng hồ, mệt nhọc không tưởng được, làm gì có tâm tư nghĩ đến phương diện kia.

"Người trưởng thành nói về đề tài của người trưởng thành, thì có sao?" Phó Hi đúng lý hợp tình mà hỏi lại.

"..." Lâm Tiêu Tiêu không lời gì để nói.

Nghe được tiếng bước chân truyền đến, Lâm Tiêu Tiêu vội vàng từ trong ngực Phó Hi tránh thoát ra, giống như học sinh làm sai phải gặp thầy giáo chủ nhiệm, cúi đầu kéo kéo quần áo của mình. Phó Hi thấy động tác của cô, trêu đùa: "Em rất sợ anh trai?"

"Con bé hư hỏng này!"

Lâm Bạch Thuật ăn mặc tuỳ tiện lết dép lê tới, nguyên bản vẻ mặt tức giận, thoáng nhìn thấy Phó Hi, ánh mắt hơi sững sờ một chút. Hắn chỉ vội vàng nhìn một cái, quay qua Lâm Tiêu Tiêu nói: "Hoá ra là hai người cùng nhau đi à?"

"Không đâu, không phải đâu, em đi một mình."

Lâm Tiêu Tiêu sợ hắn nghĩ lung tung rằng mình cùng đàn ông chơi bời quá độ, quơ tay giải thích, "Vừa rồi gặp nhau ở cửa."

Lâm Bạch Thuật bước lên trước, móc chìa khóa mở cửa, cuối cùng vẫn không quên thưởng Lâm Tiêu Tiêu một cái bẹp lên gáy. Lâm Tiêu Tiêu ăn đau xoa xoa cái ót, giận mà không dám nói gì.

Trong phòng vẫn y nguyên như lúc cô rời đi, lại trở về nơi này, Lâm Tiêu Tiêu không thể nói đang có tâm tình gì. Lâm Bạch Thuật lấy tư thái chủ nhà, rót một ly nước, đặt ở trước mặt Phó Hi.

Lâm Tiêu Tiêu nháy mắt hỏi: "Còn em?"

"Tay chân em bị chặt đứt rồi sao, tự đi mà rót!" Lâm Bạch Thuật liếc xéo.

"Ồ" biết hắn vẫn đang nổi nóng, Lâm Tiêu Tiêu không dám chọc vào, thuận theo đến phòng bếp rót nước uống, đồng thời còn pha một ly ca cao nóng, loại mà Lâm Bạch Thuật thích để dỗ dành. Nhận lấy ly ca cao, sắc mặt của Lâm Bạch Thuật thoáng hòa hoãn đi một chút.

"Thời gian không còn sớm nữa..." Lâm Bạch Thuật đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi với Phó Hi.

Phó Hi đón nhận tầm mắt của hắn, uống một hớp nước, không nhanh không chậm mà đáp: "Đúng là không còn sớm nữa, vậy tôi về trước."

Phó Hi quản lý công ty mấy năm nay, người nào mà chưa thấy qua, sớm đã nhìn ra Lâm Bạch Thuật có địch ý với mình.

Lâm Tiêu Tiêu mờ mịt nhìn bọn họ, còn tưởng rằng Lâm Bạch Thuật muốn đuổi Phó Hi đi, để thoải mái dạy dỗ cô một phen. Vì thế mắt thấy Phó Hi đứng dậy chuẩn bị đi, cô vội túm chặt cánh tay hắn, như là túm cọng rơm cứu mạng cuối cùng, mắt hàm chứa chờ mong. "Nhanh như vậy đã đi sao, cùng ăn cơm được không?"

Phó Hi sờ sờ đầu Lâm Tiêu Tiêu: "Trưa mai anh tới đón em, muốn ăn gì?"

Nhắc tới đến ăn, Lâm Tiêu Tiêu liền bị đánh lạc hướng. Cô bật thốt lên: "Ăn lẩu!"

Phó Hi cười cười rời đi.

Phòng khách trở nên an tĩnh, Lâm Tiêu Tiêu cúi đầu ngồi trên sô pha, trộm liếc, len lén rời khỏi phạm vi cánh tay của Lâm Bạch Thuật.

Nhìn động tác nhỏ của cô, Lâm Bạch Thuật vừa tức giận vừa buồn cười, trầm giọng hỏi: "Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, mấy ngày em đi đâu? Làm gì?"

"À, em đột nhiên muốn nhìn ngắm biển, rồi cứ thế đi thôi." Lâm Tiêu Tiêu nắm nắm tay, cúi đầu nói.

"Không cần đem theo di động?"



"Đúng vậy! Trên mạng không phải nói di động rất nguy hại sao, làm tất cả mọi người đều biến thành tộc cúi đầu, cho nên cố ý không mang di động."

"Còn không đem theo cả quần áo?" Lâm Bạch Thuật nheo lại đôi mắt.

Lâm Tiêu Tiêu sửng sốt, khô cằn mà giải thích: "Tuỳ hứng như vậy không phải rất ngầu sao."

"Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?"

"Không có, cái gì cũng không xảy ra." Lâm Tiêu Tiêu xoay xoay cái ly, bịt tai trộm chuông, cúi đầu uống nước, hoàn toàn không chú ý tới Lâm Bạch Thuật, đáy mắt kia ẩn ẩn yếu ớt, tràn ngập thương tiếc cùng hối hận.

Một lát sau, Lâm Bạch Thuật thấp giọng nói: "Không có việc gì thì tốt."

Lâm Tiêu Tiêu ngẩng đầu, hướng hắn "Hắc hắc" cười, ý cười còn chưa hoàn toàn giãn ra, liền nghênh đón một cái đập "bẹp" quen thuộc của Lâm Bạch Thuật lên gáy.

"A—, sao lại đánh nữa!"

"Còn dám chơi biến mất sao?"

"Không dám, không dám nữa!"

Tiễn ông phật Lâm Bạch Thuật đi, Lâm Tiêu Tiêu cầm đến di động, khởi động máy, điện thoại rung không ngừng, cơ hồ tất cả đều là cuộc gọi nhỡ của Phó Hi cùng Lâm Bạch Thuật, trong đó còn kèm theo hai cái tin nhắn của Thẩm Thư Lạc. Cái đầu tiên là một tấm hình, liệt kê tất cả lịch trình sáu tháng cuối năm của anh, sắp xếp kỹ càng hành trình, tỉ mỉ đến từng địa chỉ khách sạn. Tin thứ hai chỉ có một câu: Em có thể tìm anh bất cứ lúc nào.

Khoé môi của Lâm Tiêu Tiêu cong lên, Thẩm Thư Lạc thật đúng là ánh trăng sáng trong lòng cô mà.

Tắm rửa xong, đắp mặt nạ dưỡng da, đang tính đọc ŧıểυ thuyết để buồn ngủ, thì Phó Hi gọi điện thoại tới.

"Alo, em đây."

"Xác nhận lại thời gian, ngày mai buổi sáng 10 giờ rưỡi, anh tới đón em."

"Vâng, em biết rồi."

Phó Hi không nói gì thêm, cũng không cúp máy, an tĩnh đến có thể nghe được tiếng hít thở nhẹ nhàng của anh.

"Không có việc gì nữa thì em đi ngủ nhé." Lâm Tiêu Tiêu nắm di động, trở mình.

"Đã là một tháng lẻ năm ngày, em thật sự nghĩ kỹ rồi sao?" Anh hỏi cô.

"..." Thật sự cố chấp mà, con người này định hỏi đi hỏi lại đến khi có đáp án vừa lòng hay sao.

"Ừm...  mai gặp rồi nói sau được không, ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Lâm Tiêu Tiêu ngồi dậy, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ đến phát ngốc. Cô rốt cuộc vì cái gì do dự? Bởi vì anh đã lo lắng cho cô sao? Vì khuôn mặt tiều tuỵ hôm nay của anh sao? Nhưng còn Thẩm Thư Lạc, còn cả Tiêu Nhạc nữa...

Dưới cùng ánh trăng, ở một nơi khác, Phó Hi đang mặc một kiện áo tắm màu đen, đứng ở cửa sổ thư phòng nhìn ra ngoài. Anh hình như mới vừa tắm rửa xong, tóc còn ướt dầm dề, có chút bọt nước từ ngọn tóc nhỏ giọt. Anh đi đến ngăn tủ, lấy ra một chai rượu vang đỏ, chất lỏng đỏ tươi rót đầy vào chiếc ly thuỷ tinh cầu kỳ, trầm mặc uống một hơi cạn sạch.

Phanh phanh phanh —— nghe thấy tiếng đập cửa, Phó Hi nhìn hướng ra cửa, thấp giọng nói: "Vào đi."

Đi vào là An Na. Cô ta mặc một chiếc áo gió dài không hề hợp với thời tiết bây giờ, từng bước từng bước lại gần Phó Hi.

Anh nhíu mày: "Sao cô lại ở đây?"

"Chúng ta là hàng xóm nha, không thể tới chơi một chút sao?" Giọng nói uyển chuyển mềm nhẹ, ôm lấy cánh tay của anh, cười nói, "Khi còn nhỏ, em cũng thường thường tới nhà tìm anh chơi mà, có cái gì đáng để kinh ngạc đâu."

An Na cố tình ưỡn ngực, cọ cọ vào cánh tay rắn chắc của Phó Hi. Anh cảm giác rõ ràng, dưới lớp áo gió, cô ta không mặc cái gì cả.

"Tôi đối với cô không có hứng thú." Phó Hi mặt vô cảm mà rút tay ra.

An Na lắc đầu thở dài: "Thật vô tình a~, em lại luôn luôn thích anh mà, cho nên hôm nay muốn tới tặng anh một lễ vật."

Dứt lời, cô ta rút dây đai lưng, chiếc áo dễ dàng rớt xuống, lộ ra thân thể trần trụi.

Màu da không phải trắng lắm mà mang chút ngăm khoẻ mạnh, một đôi vυ" no đủ mỹ lệ sừng sững trước ngực, quầng vυ" còn rất lớn. Xuống dưới là bộ lông được cắt tỉa gọn ghẽ, cùng với âʍ ɦộ sáng bóng, mỡ màng.

Mặt Phó Hi càng thêm lạnh lẽo, ánh mắt của anh không chút kiêng dè, không hề có tia gợn sóng nào, như chỉ đang xem một đồ vật mà thôi, "Tôi đã nói rồi, tôi không hề có hứng thú với cô."

"A, sai rồi, thứ muốn cho anh xem không phải cái này a~."

Với kỹ thuật diễn xuất âm điểm, cô ta thở ra một câu như vậy. An Na xoay người, đưa lưng về phía anh, nhặt quần áo trên mặt đất. Ả ta cố ý nâng cái mông bự, khoe nơi tư mật nhất ra trước tầm mắt của Phó Hi.



Lần mò từ trong túi của áo gió móc ra một chồng ảnh, đong đưa hai vυ", thướt tha lượn tới gần anh: "Ảnh chụp này, hẳn là anh sẽ cảm thấy hứng thú."

Phó Hi tiếp nhận xấp ảnh, ánh mắt căng thẳng lên.

Toàn bộ ảnh chụp, đều là minh tinh đang nổi, Phó Hi cũng từng gặp qua một lần, Thẩm Thư Lạc cùng với một cô gái bên bờ biển. Có ảnh chụp dắt tay, có ảnh chụp ôm hôn, còn có ảnh hắn cõng cô gái, cô gái ấy cũng không hề xa lạ, Phó Hi liếc một cái cũng nhận ra được —— không phải Lâm Tiêu Tiêu thì còn là ai?

"Cô ta cắt đứt liên lạc mấy ngày, anh thì vội vã đi tìm, vừa liên hệ cục cảnh sát, vừa vận dụng nhân lực bôn ba khắp nơi, nhưng cô ta thì sao?"

An Na dán cả người lên Phó Hi, vén tay áo tắm của anh lên, dùng đầu vυ" cọ trái cọ phải. "Cô ta thì cùng người đàn ông khác hẹn hò cơ đấy!"

"Cút!" Phó Hi đột nhiên hất ra, sức lực to lớn đẩy ả ta ngã ra trên mặt đất.

"Thật đúng máu lạnh vô tình a~." An Na cười cười, nhặt quần áo lên, một lần nữa mặc vào. Đi được vài bước, cô ta quay đầu lại nói, "Anh biết mà, em sẽ vẫn luôn chờ anh, thân thể này cũng vậy."

Phó Hi ngoảnh mặt làm ngơ với lời nói của ả ta, gắt gao nhìn chằm chằm đống ảnh trong tay, ánh mắt kia phảng phất là muốn đem ảnh chụp kia nhìn ra một lỗ thủng.

Từ từ đêm dài cuối cùng cũng trôi qua, Lâm Tiêu Tiêu cố ý trang điểm tinh xảo để gặp Phó Hi. Dọc đường đi lẫn suốt bữa ăn, anh không hề nói gì, nhìn qua tâm tình cũng không phải tốt.

Lâm Tiêu Tiêu hơi hoang mang, khi lên xe đi về, cô mới cất tiếng hỏi: "Làm sao vậy? Anh không vui?"

Phó Hi nghiêng đầu nhìn, tầm mắt gắt gao mà khóa ở trên người cô, trầm tư một lát, anh hỏi: "Em mấy ngày nay đi đâu?"

"Đi thị trấn ngắm nhìn biển." Lâm Tiêu Tiêu còn không ý thức được ý nghĩa của vấn đề này , hứng thú bừng bừng mà khoa tay múa chân, "Ở đó biển xanh thẳm tuyệt đẹp, bờ cát trắng tinh cũng rất tinh tế."

"Một mình?" Phó Hi trầm giọng.

Lâm Tiêu Tiêu hơi ngẩn ra, sau đó ở chính khi chưa phản ứng được, liền nghe thấy âm thanh của mình đang nói: "Đúng vậy, một người rất tự do không phải sao, muốn đi đâu thì đi đó, lười biếng thì ngủ nướng."

Phó Hi vẫn nhìn chằm chằm, không đáp lời, hàm dưới banh ra kiềm chế.

Không khí an tĩnh đến quỷ dị.

Lâm Tiêu Tiêu cảm thấy ánh mắt của anh có chút dọa người, lo lắng hỏi: "Phó Hi?"

Phó Hi duỗi một tay qua sau đầu cô, chế trụ cái ót, một tay nâng chiếc cằm nhỏ, dùng sức mà hôn lên. Đầu lưỡi hữu lực mà linh hoạt, tàn sát bừa bãi trong khoang miệng cô, như là muốn phát tiết cái gì đó. Lưỡi bị anh mυ"ŧ vào đến phát đau, Lâm Tiêu Tiêu giơ tay muốn đẩy ra. Phó Hi thuận thế buông lỏng ra, cúi đầu từ trong túi lấy ra một viên thuốc, đột nhiên nhét vào trong miệng của Lâm Tiêu Tiêu.

"Cái gì... ưm~" không đợi cô phản ứng lại, Phó Hi lại lần nữa hôn mạnh lên.

Khoang miệng chịu đựng sự bá đa͙σ của anh, bất tri bất giác, viên thuốc bất minh kia đã bị cô nuốt xuống.

Lâm Tiêu Tiêu dùng sức đẩy anh ra, che lại yết hầu của mình hỏi: "Anh cho em ăn cái gì?"

Phó Hi một tay nới lỏng cà vạt, thong thả ung dung mà trả lời: "Thuốc kích dục."

Phó Hi biểu tình nghiêm túc không giống như đang đùa.

"Anh lại muốn chơi kiểu gì đó kỳ quái sao?" Lâm Tiêu Tiêu kỳ thật cũng không thích làʍ t̠ìиɦ trong xe, không gian quá chật chội không thoải mái, hơn nữa...... cô trộm nhìn về phía ghế của tài xế, lại còn có người khác bên cạnh.

"Yên tâm, không phải ở đây."

"Vậy ở đâu?" Cô cảm nhận được Phó Hi có chút không thích hợp, chỉ là không quá lo lắng.

"Nhà anh." Phó Hi nhìn Lâm Tiêu Tiêu một cái, đáy mắt có chút cảm xúc mà cô không lý giải được.

————\(//∇//)\————

Đây là lần đầu tiên Lâm Tiêu Tiêu đến nhà Phó Hi, cũng không khác với tưởng tượng là mấy, biệt thự xa hoa, có sân vườn, có bể bơi, cũng như mấy biệt thự thường chiếu trên phim. Thậm chí khi bước vào cửa lớn, còn có người đàn ông mang bộ dáng quản gia hướng tới mỉm cười nghênh đón.

Lâm Tiêu Tiêu bị đưa tới phòng ở lầu hai, căn phòng này, còn lớn hơn căn hộ cô đang ở nữa. Đẩy cửa ra chính là bố cục điển hình của thư phòng, một chiếc bàn dài đối diện cửa, bên phải là giá sách âm tường, bên trái có một cái vòm cửa, trong đó là phòng ngủ.

"Anh tắm trước." Ném xuống những lời này xong, Phó Hi đi vào phòng tắm. Vì thế một căn phòng to như vậy chỉ còn trơ trọi một mình Lâm Tiêu Tiêu.

Cô xoay qua xoay lại xung quanh trong phòng, mỗi nơi sò mó một tí, một là cảm thán phong cách bài trí, hai là muốn nhìn xem anh có cất giấu đa͙σ cụ kỳ quái nào không.

Dần dần, một cảm giác khô nóng khó có thể miêu tả ăn mòn thân thể lẫn tâm trí của cô, nóng quá, nóng đến choáng váng đầu, cả người trở nên mềm mại vô lực. Lâm Tiêu Tiêu nằm xuống giường, gương mặt hồng hồng nhẹ nhàng thở dốc. Cô bò đến tủ đầu giường, muốn tìm điều khiển từ xa, định điều chỉnh điều hòa một chút. Ai ngờ, ngăn kéo vừa mở ra, lại thấy được một chồng ảnh chụp. Là ảnh của cô và Thẩm Thư Lạc trên bờ biển, trong đó có mấy tấm nhăn nhúm, như là đã từng bị người hung hăng vo lại.

Xong rồi......

"Em thích hắn?" Không biết khi nào, Phó Hi từ trong phòng tắm đi ra.
break
Nuôi thú cưng (NP hiện đại H)
Ngôn tình sắc, NP hiện đại H
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc