Sau cái đêm điên cuồng, thừa nhận cả hai người đàn ông, túng dục quá độ, hai cái đùi của Lâm Tiêu Tiêu đều đau ê ẩm, chỉ cần động đậy nhẹ là cảm thấy muốn khuỵ xuống, nếu là người bình thường, chỉ sợ cả hai huyệt đều bị nong rộng. Nhưng với thể chất kỳ dị của Lâm Tiêu Tiêu, nghỉ ngơi một ngày một đêm là lại trở nên chặt chẽ, hồng hào.
Cô thật sự đã nghĩ thông suốt, từ giờ không muốn phụ thuộc vào bất kỳ tên đàn ông nào nữa, tùy ý phóng túng chính mình, tùy tâm sở dục hưởng thụ tư vị của các loại dươиɠ ѵậŧ lớn. Rất vừa vặn, Tiêu Nhạc và Thẩm Thư Lạc cũng có công việc của riêng mình, không thể bám dính lấy cô. Dù ba người không có nói rõ ra nhưng đã ngầm thoả thuận xong phương thức sống chung hài hoà.
Lâm Tiêu Tiêu cố ý muốn trốn tránh Doãn Xuyên đi đâu cũng phải nhìn trước ngó sau như ăn trộm, nhưng quá là kỳ lạ, hắn lại như lặn mất tăm hơi, cô cũng từng để ý tiếng động nhà bên cạnh, im ắng như không người vậy. Cô nghĩ nghĩ, như vậy cũng tốt. Cô thật sự không muốn phá hoại mầm non của Tổ quốc đâu.
Phó Hi thì không hề gọi điện thoại tới nhưng lại gửi không ít chuyển phát nhanh cho Lâm Tiêu Tiêu. Cô đếm đếm hộp giấy trên mặt đất, ba ngày cô thu được tổng cộng bảy món, bảy cái váy đủ màu sắc, đủ kiểu dáng. Mỗi cái hộp đều kèm một tấm card, mỗi tấm đều chỉ viết một chữ, ghép lại thành một câu:【Lần sau hẹn hò nên mặc váy】
Lâm Tiêu Tiêu nhớ lại lần trước mình mặc quần jean thêm áo voan, hẳn là cũng không xấu lắm chứ. Cô nghĩ trăm lần cũng không hiểu, liền gửi tin nhắn hỏi: 【Vì cái gì hẹn hò muốn em mặc váy, quần jean khó coi sao?】
Phó Hi nhắn trả lời: 【Váy dễ cởi.】
Đàn ông quả nhiên đều là động vật dùng nửa thân dưới suy nghĩ.
Vì cần có chuyện cần phải làm rõ ràng, không để Phó Hi được như ý nguyện, đến lúc hẹn hò, cô cố ý mặc quần jean bó sát , hơn nữa còn tăng độ khó cho game, đeo thêm thắt lưng. Quả nhiên, Phó Hi ở nhìn thấy cô mặc áo thun, quần jean, mang dép bước đến, biểu tình trên mặt rất là vi diệu.
"Không thích những cái váy đó?"
Xem anh ăn mệt, Lâm Tiêu Tiêu mừng thầm trong lòng, ngoài mặt vẫn nghiêm túc: "Thích, chỉ là mới mua quần jean này, nên muốn mặc thử xem."
Phó Hi không nhiều lời, thập phần ga lăng mà mở cửa xe, tích chữ như vàng: "Lên xe."
6 giờ chiều, đúng giờ tan tầm, xe cộ đông đúc, liên tiếp gặp ba cái đèn đỏ, vất vả cả buổi, mới rốt cuộc chạy đến nơi. Đi vào nhà hàng, Lâm Tiêu Tiêu liền trợn tròn mắt.
Trước mắt là một nhà hàng Tây xa hoa, không chỉ khách hàng mặc lễ phục sang trọng mà đến cả người phục vụ cũng mặc tây trang nghiêm chỉnh, trong một góc còn có nghệ sĩ đang kéo đàn violon.
Lâm Tiêu Tiêu cúi đầu nhìn chính mình, quá ngượng ngùng nhắm mắt nhắm mũi đi vào.
"Em ăn mặc tùy tiện như vậy, sẽ không bị ngăn không cho vào chứ?" Cô nhón chân, ghé vào tai anh hỏi.
"Sẽ không." Phó Hi dừng một chút, nói tiếp, "Nhiều nhất là chỉ dùng ánh mắt kỳ quái nhìn em vài lần."
"......" Lâm Tiêu Tiêu yên lặng ở trong lòng phun trào: Kỳ thật nửa câu sau căn bản không cần phải nói.
Người phục vụ đưa bọn họ tới bàn cạnh cửa sổ, từ lầu 30 nhìn được toàn bộ cảnh đêm hoành tráng của thành thị, lấp lánh xinh đẹp. Lâm Tiêu Tiêu vùi đầu nghiên cứu thực đơn, Phó Hi giơ tay gọi nghệ sĩ violon tới
"《 Nhất Huyễn Dân Tộc Phong 》 biết kéo sao?"
Lâm Tiêu Tiêu hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề, thế nhưng cô từ trong miệng Phó Hi nghe được tên một bài dân ca, kêu tấu violon, lại còn ở loại nhà hàng Tây này? Cô dùng một loại ánh mắt "Anh nói sai rồi, mau nói lại đi!" ngẩng đầu, ngoài ý muốn phát hiện người đang đứng trước bàn bọn họ, trong tay còn cầm đàn violon, không phải ai xa lạ, chính là người ngày đó tự xưng là vị hôn thê của Phó Hi , còn tặng cô một cái tát bỏng rát.
Cô ta tên gì nhỉ...... Hình như là An Na?
Dưới ánh đèn pha lê hoa mỹ, mặc một chiếc váy dạ hội đơn giản màu đen, An Na kiêu căng mà nâng cằm lên, chất vấn: "Phó Hi, anh có ý gì?"
"Không biết kéo? Vậy 《 Bạch Mã Ánh Mặt Trời 》 thì sao?"
"...... Không biết!"
Vừa vặn lúc người phục vụ đưa rượu vang đỏ lên, Phó Hi nâng ly rượu, lắc lắc vang đỏ trong tau, giọng nói đầy bất mãn: "Là không biết hay là không muốn kéo?" Hắn cố ý đề cao thanh âm, ở nhà hàng an tĩnh phá lệ gây chú ý.
Chỉ chốc lát, một người nam nhân mang bộ dáng quản lý đi tới, mỉm cười hỏi: "Tiên sinh, xin hỏi có thể giúp gì cho ngài không ạ?"
"Nói bài gì cũng không biết kéo, các người tuyển người kiểu gì vậy?" Phó Hi cười lạnh nói.
An Na cắn chặt môi dưới, không nói gì.
"Xin hỏi tiên sinh ngài muốn nghe bài gì?" Quản lý tiếp tục cười hỏi.
"《 Thấp Thỏm 》."
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, Phó Hi đang cố ý làm khó dễ. Quản lý vẫn giữ nguyên điệu cười chuyên nghiệp nói: "Xin lỗi, tiên sinh, chúng tôi không chuẩn bị nhạc phổ của bài này, không bằng đổi qua một chương của Beethoven......"
Phó Hi lấy di động ra, đặt lên bàn, thái độ cao ngạo: "Nhạc phổ đã giúp tra rồi."
Việc đã đến nước này, quản lý cũng không lấy cớ nữa, đành phải liếc An Na một cái, ý kêu mau mau làm đi. Mặt cô ta xám xịt, oán hận mà trừng mắt với Lâm Tiêu Tiêu, cuối cùng là đặt đàn violon lên vai, nhìn bản nhạc bắt đầu kéo.
Trừng tôi làm gì? Lâm Tiêu Tiêu cảm thấy mình còn oan hơn Đậu Nga, cô rõ ràng cái gì cũng chưa có làm......
Phó Hi bình tĩnh thưởng thức đồ ăn, toàn bộ thời gian đều làm lơ An Na, sắc mặt cô ta đen còn hơn đáy nồi. Vì ở đây không thích hợp ngả bài, Lâm Tiêu Tiêu cố nhịn tìm thời cơ thích hợp để nói về quyết định của mình với Phó Hi sau.
Cơm nước xong, Lâm Tiêu Tiêu chờ hai người vào trong thang máy, mới hỏi: "Anh sớm biết An Na ở chỗ này?"
"Đây là nhà hàng thuộc sở hữu của nhà cô ta." Phó Hi ấn nút xuống, giải thích, "An gia lập nghiệp từ ngành ăn uống, thời điểm khởi nghiệp đã trải qua không ít trắc trở, cho nên mỗi năm đều đưa hậu bối tới nhà hàng để khổ luyện."
Lâm Tiêu Tiêu nhìn sườn mặt thâm thuý của anh, hỏi tiếp: "Anh là muốn giúp em báo thù sao?"
"Hả giận không?" Phó Hi hỏi lại.
"Quá đã!" Hồi tưởng biểu tình giận mà không dám nói gì của An Na, cô nhịn không được cười ha hả, "Chính là, nếu đây là sản nghiệp nhà cô ấy, vì cái gì một viên quản lý lại dám ra lệnh với ŧıểυ thư?"
"Nhà hàng này mới khai trương năm nay, bọn họ không biết An Na là thiên kim của chủ tịch. Phong cách làm việc từ trước đến nay của An tổng rất công chính liêm minh, muốn an bài An Na tới làm công, tất nhiên sẽ không cho mọi người biết bối cảnh của cô ta, bằng không sao có thể gọi là rèn luyện?"
Lâm Tiêu Tiêu suy tư xong gật gật đầu, An ba có phong cách thật không tồi.
"Khen thưởng của anh đâu?" Phó Hi nhướng mày nhìn cô.
"Đã biết." Lâm Tiêu Tiêu nhón chân, hướng lên mặt anh hôn một cái.
"Hết rồi?"
"Hết rồi." Có lẽ là ấn tượng với sự cầm thú của anh, Lâm Tiêu Tiêu phản xạ có điều kiện mà che ngực, lui về phía sau trốn đến góc, cảnh cáo, "Thang máy có camera, anh đừng làm xằng bậy."
Phó Hi mặt vô cảm mà nhìn cô, ánh mắt kia như viết rõ ràng hai chữ "đồ đần".
Sự thật chứng minh, Lâm Tiêu Tiêu suy nghĩ nhiều. Phó Hi đưa cô về nhà, đừng nói tiếp xúc tứ chi, ngay cả kéo kéo tay nhỏ, hôn hôn cũng đều không có.
Lâm Tiêu Tiêu cởi dây an toàn, không vội bước xuống xe, tỏ vẻ có chuyện quan trọng cần nói. Cô hít sâu một hơi: "Hôm nay rất cám ơn anh, em đã rất vui vẻ. Em có chút chuyện muốn nói với anh."
Ánh mắt sâu thẳm của Phó Hi làm cô có chút chột dạ. Anh vẫn đối xử với cô tốt như vậy, chắc do cô nghĩ nhiều mà thôi.
"Lần trước, ừm, cái lần mà anh gọi điện thoại cho em vào buổi đêm, đúng cái tối hôm mình hẹn hò lần đầu ấy, anh có nhớ gì không?" Lâm Tiêu Tiêu bất an vô cùng, rốt cuộc là anh đã nghe được cái gì lúc đó.
"À, mãi không thấy tiếng em trả lời nên anh đã cúp máy rồi, có chuyện gì quan trọng sao?" Vẻ mặt Phó Hi hơi hoang mang, không giống vẻ nói dối.
"Không, không có gì cả. Ừm, chỉ là, sắp hết một tháng rồi, em đã có câu trả lời." Lâm Tiêu Tiêu không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cúi gằm, giọng run run: "Làm bạn giường thì có thể. Còn, còn tiến xa hơn thì em xin lỗi. Chúng ta không thích hợp."
Cô không nhìn thấy vẻ mặt của anh, chỉ nghe tiếng của anh vang lên khô khốc :"Em suy nghĩ kĩ rồi?"
"Nếu như anh nói, không muốn." Giọng anh vẫn pha chút lạnh lùng như xưa, không rõ tâm tình.
"Không muốn gì cơ?" Cô khó hiểu hỏi lại.
"Không muốn chỉ làm bạn giường nữa."Bàn tay to lớn ấm áp của anh khẽ chạm vào hai tay nhỏ đang nắm chặt run rẩy của cô.
Anh càng đối xử tốt, cô lại càng cảm thấy tội lỗi, bản thân bây giờ thật sự không thể nào lừa mình dối người mà trâng tráo tiếp nhận tình cảm của anh được nữa. Cô hèn nhát không dám nói ra sự thật, mình đang dây dưa với người đàn ông khác, lại không phải chỉ một người. Cô đã trở thành như vậy, còn xứng sao?
Lâm Tiêu Tiêu khẽ rút tay ra, cố gắng làm giọng mình thêm cứng rắn, dứt khoát: "Em xin lỗi anh, em không muốn tiến xa hơn. Tình cảm đôi khi trở thành gánh nặng. Em không muốn sống như vậy. Mong anh tôn trọng quyết định của em!"
Đau dài còn hơn đau ngắn, nếu anh biết sự thật bạn gái của mình qua lại không rõ ràng với nhiều người đàn ông thì tốt nhất là không có còn hơn.
Thời gian tưởng chừng đã trôi qua thật lâu nhưng sự thật lại không lâu lắm, Phó Hi mới cất tiếng, chất giọng thanh lãnh ngàn năm không đổi, "Được, vậy em nên làm đúng với cái danh "bạn giường", tối mai 8 giờ đợi ở nhà!"
Nhìn chiếc xe nghênh ngang rời đi, cô thở phào nhẹ nhõm, phản ứng của anh cũng không tệ như cô tưởng tượng. Đôi lúc Phó Hi đem lại cho cô cảm giác rất kỳ quái, cô tự cười giễu mình, chắc là thần hồn nát thần tính thôi. Người đàn ông đa͙σ mạo đầu đội trời chân đạp đất như anh, sao lại làm cô cảm thấy đáng sợ được. Chỉ là tối mai cái gì đang chờ đón cô đây?
Nhằm thực hiện đúng chức trách của "bạn giường", Lâm Tiêu Tiêu vắt hết óc xây dựng nên một kế hoạch hoàn chỉnh, làm Phó Hi từ tâm đến thân hài lòng rồi sẽ không so đo với cô nữa. Cô trước tiên tổng vệ sinh căn nhà, mua những ngọn nến xinh đẹp xếp thành hình trái tim ở phòng ngủ, thậm chí lên mạng mua nội y tình thú cùng đa͙σ cụ.
Lâm Tiêu Tiêu vẫn luôn ở nhà kiễng chân chờ đợi màn đêm buông xuống. Buổi tối 7 giờ 55, cô đem nến thắp sáng một đám trong phòng ngủ.
7 giờ 57, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa. Lâm Tiêu Tiêu nhanh chóng tắt đèn trong phòng, bước nhanh đi đến mở cửa. Cửa vừa mở, cô dùng một tay tóm lấy người đàn ông bên ngoài kéo vào, không nói bất luận câu gì, cô câu lấy cổ hắn, chủ động dâng lên môi thơm.
Biểu tình cùng thanh âm đều khuất lấp trong bóng đêm, đương lúc đầu lưỡi chạm vào cái môi hơi lạnh của hắn, cô rõ ràng cảm thấy hắn hơi run rẩy. Cô không có để ý đến ŧıểυ tiết này, đem bàn tay luồn vào áo của hắn, bàn tay mềm mại trơn nhẵn vuốt ve đường cong gợi cảm của cơ bụng, chậm rãi đi lên, như có như không mà dùng móng tay khảy đầu vυ" của hắn.
Dưới sự khiêu khích lộ liễu của cô, từ trong cổ họng người đàn ông phát ra một tiếng rên ngắn ngủi.
Lâm Tiêu Tiêu nhón chân, ái muội hướng lỗ tai hắn thổi khí: "Muốn ở chỗ này làm, hay là muốn ở trên giường?" Phối hợp với ngữ khí trêu chọc, tay cô cách lớp vải quần, như có như không mà ấn ấn thứ đang phình lên.
Không hề có dấu hiệu nào, hắn đột nhiên đẩy cô ra.
Trong bóng đêm, Lâm Tiêu Tiêu sửng sốt, chậm rãi tiến lên, lại lần nữa sờ soạng xoa xoa ngực hắn, ôn nhu hỏi: "Làm sao vậy?"
Đối phương không nói gì.
"Tâm tình không tốt sao?" Lâm Tiêu Tiêu nương theo cánh tay hắn, kéo tay của người đàn ông, đem nó đặt lên vυ" lớn của mình. Cô đang mặc một bộ thủy thủ cải tiến, trước ngực hở một cái động lớn, đem khe ngực thật sâu lộ cả ra. Tay hắn cứng đờ, phảng phất như thiếu niên không có kinh nghiệm, bất đắc dĩ, cô chỉ có thể ưỡn ngực ra hướng hai bầu vυ" vào trong lòng bàn tay hắn cọ cọ cầu hoan.
Cô sờ soạng mở thắt lưng của hắn, kéo khoá xuống, đem dươиɠ ѵậŧ ở bên trong phóng ra. dươиɠ ѵậŧ nóng hổi gắng gượng bị cô nắm trong lòng bàn tay, cô một bên bắt chước động tác tính giao, loát lên loát xuống, một bên vụng trộm suy nghĩ: Vừa nãy còn đẩy ra, rõ ràng đã căng cứng thành như vậy.
"Vào phòng ngủ được không?" Lâm Tiêu Tiêu lại lần nữa đề nghị. Kỳ thật cô càng thích ở trong bóng tối làʍ t̠ìиɦ, chỉ là phần lớn đàn ông đều muốn cố tình mở đèn mà làm, được chiêm ngưỡng toàn vẹn thân thể khi giao hợp, cô hiểu, bọn họ muốn nhìn thân thể trần truồng của nữ nhân, xem các cô ở dưới thân mình bị xỏ xuyên qua, bị mê đắm bởi gậy thịt của mình như thế nào. Mục đích hôm nay là lấy lòng Phó Hi, huống chi phòng ngủ còn có công cô tỉ mỉ chuẩn bị nến thơm.
Cô lôi kéo hắn, hướng đến cánh cửa phòng ngủ đang khép hờ, ánh nến dịu dàng lọt qua khe. Lúc này đây, hắn không hề kháng cự, thuận theo mà đi theo phía sau cô.
Kẽo kẹt ——
Thời điểm cô đẩy cửa vào, hắn đột nhiên dùng tau bưng kín đôi mắt của Lâm Tiêu Tiêu. Cô bị hắn ấn ngã vào trên giường, thay vào đó là một cái bịt mắt, xung quanh trở nên tối sầm.
Cùng lúc đó, di động để quên trên sô pha rung lên một chút, màn hình chợt sáng, tin nhắn của Phó Hi tới: 【Xin lỗi, vừa có chuyện gấp xảy ra, anh có cuộc họp khẩn cấp, buổi tối không thể đến.】
Lập loè ánh nến, Lâm Tiêu Tiêu ngẩng mặt nằm ở trên giường. Bộ đồ tình thú thủy thủ, vạt áo chỉ có thể che khuất một nửa ngực, một nửa vυ" trắng không hề che đậy mà bại lộ bên ngoài, khi nằm, còn hai vυ" chảy ra trông càng thêm ngon mắt. Bên dưới mặc một chiếc váy ngắn không thể nào ngắn hơn được nữa, làn váy dưới tác động hồi nãy của hai người, vô tình bị vén lên một góc, lộ ra ŧıểυ huyệt trắng nõn nà lơ thơ vài cọng lông —— cô không mặc qυầи ɭóŧ.
Người đàn ông từ trên cao nhìn xuống, từ từ chống trước người Lâm Tiêu Tiêu, ngũ quan hài hoà, hơi mang chút tuỳ tiện, bên tai trái ánh lên màu đen của chiếc khuyên tai......