Edit: Lăng Mộ Tuyết
Khi nào thì nói với nàng?
Phiền Bách Nguyên nhớ lại, không khỏi nở nụ cười lạnh, hắn chưa từng suy nghĩ tới việc này, ít nhất, bây giờ cũng chưa cần.
Bởi vì, nàng vẫn chưa đạt được tín nhiệm của hắn.
Không thể trách hắn, ai kêu lúc trước nàng lại độc chết hắn.
Khép hai mắt lại, nhớ tới ngày đó, hắn ăn phải độc của nàng... Khi đó quả thật hắn đã bị Nhị nương độc mù, hắn không nhìn thấy biểu tình gì của nàng, càng không biết vì sao nàng làm như vậy, nhưng nàng là người của Phiền Bách Văn, dường như đáp án đã sớm được miêu tả sinh động.
Có lẽ nàng chỉ là quân cờ bị lợi dụng, cũng có thể nàng là kẻ tòng phạm, mặc kệ lúc trước nàng có thân phận gì, cũng không thể rửa sạch việc nàng đã độc chết hắn.
Hắn không thể tin hắn đã là kẻ mù không dùng được rồi, vì sao người khác vẫn muốn đưa hắn vào chỗ chết? Bọn họ là người nhà, không phải sao? Cho dù không cùng mẹ sinh ra, nhưng trên người hai người bọn họ chảy cùng một dòng máu, vì sao Phiền Bách Văn có thể nhẫn tâm đến vậy, làm mọi cách gây khó dễ, thậm chí hạ độc giết hắn?
Có lẽ do quá mức hối hận, quá mức phẫn nộ, ông trời mới dành cho hắn cơ hội sống lại.
Khi hắn chết đi, lần thứ hai tỉnh lại, là ở phía tây Dương thành, đối mặt với chiến dịch đã sớm kết thúc. Hắn phải mất một khoảng thời gian để xác định đây không phải là mơ, chỉ vì mọi chuyện đang diễn ra y như trong trí nhớ, thậm chí đến thời điểm mấu chốt, hắn vẫn không tránh được một kiếp kia, vẫn để mắt bị thương.
Nhưng hắn đánh lui người Tây Đột, lmt.lqd, thành công công phá phía đông Đại thành của Tây Đột. Sau khi khải hoàn hồi kinh, hắn cẩn thận đối phó người nhà của hắn, làm bộ như đã uống thuốc độc Nhị nương bưng tới, làm bộ như người mù.
Trên thực tế hắn không nuốt độc kia vào, mà ánh mắt đã ở hắn mờ tối sau khi được tĩnh dưỡng, cuối cùng cũng khôi phục gần tám phần, điều này chứng minh lúc trước mắt của hắn là bị độc mù chứ không phải bị thương mà mù.
Điều này khiến hắn quyết định - - Hắn phải ăn miếng trả miếng, trả lại gấp bội!
Mà bước đầu tiên, đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua kẻ địch cuối cùng - Dương Như Tuyên.
Cưới nàng làm vợ, chỉ vì kiềm chế nàng, đồng thời thay đổi vận mệnh, thứ hai cũng có cớ để Dương Trí Nghiêu thường xuyên đi lại trong phủ, chỉ là hắn chưa bao giờ nghĩ tới, thì ra Dương Như Tuyên lại là tiểu cô nương thấu hiểu lòng người như vậy, thậm chí tận tâm tận lực chiếu cố chính mình.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nhận thức của hắn đối với nàng không sâu, thậm chí không biết trong quá khứ rốt cuộc nàng đã chết như thế nào, mà hắn tất phải thừa nhận, nàng trước mắt, rất... Có tính nhẫn nại.
Hầu gia, ăn một miếng nữa đi, cháo này ta dùng 18 loại nguyên liệu để nấu ra nước canh, rất có ích đối với thân thể. Dương Như Tuyên bưng cháo, ý cười thỏa mãn, mặc kệ hắn đối xử lạnh nhạt với nàng: Hầu gia, ăn một miếng nữa, chỉ cần ăn một miếng nữa, có được hay không?
Hắn quả thực không thể tin được, lmt.lqd, nàng lại dùng giọng dỗ tiểu hài tử mà dỗ mình. Đương nhiên, giọng điệu này cũng không phải lần đầu xuất hiện, nhưng - -
Tuyên nha đầu, muội cho rằng năm nay Hầu gia mới ba tuổi sao?
Dương Như Tuyên sửng sốt, lúc này mới giật mình Dương Trí Nghiêu vẫn còn ở đây, sắc mặt có phần thẹn thùng trừng hắn: Nghiêu ca ca, cũng đến bữa tối rồi, huynh còn phải ra ngoài xã giao, muội thật sự lo lắng thay tứ thúc phụ.
Vốn định cảm tạ hắn đã mang thuốc đến cho nàng, còn đồng ý cho nàng chịu tiền, mà lúc này đã đến giờ lên đèn rồi, hắn lại vẫn còn ở đây, cũng không ngồi cùng bàn dùng bữa, lại ngồi bên cạnh châm chọc, hại nàng nhất thời quên luôn trong phòng còn có hắn, quả thực là xấu hổ chết đi được.
Không cần lo lắng, có một đứa con trai lao tâm lao lực lại tận tâm tận lực như ta, ông ấy đã cực kỳ thỏa mãn rồi.
Như thế, nếu huynh đồng ý về nhà cùng ăn một bữa cơm với thúc phụ, muội nghĩ khẳng định thúc phụ sẽ càng thỏa mãn. Dương Như Tuyên trừng mắt nhìn hắn, lần đầu cảm thấy hắn thật không biết thức thời.
Mau cút! Bằng không nàng phải đút cho Hầu gia như thế nào đây?
Khó trách ngày hôm nay Hầu gia ăn ít hơn, thì ra là bởi vì hắn ở đây.
Có một đống di nương dỗ ông ấy ăn cơm, đâu đến phiên ta xum xoe? Đúng rồi, có rảnh muội muốn đến nhà ta một chuyến hay không, xem mấy cái di nương kia dỗ cha ta ăn cơm như thế nào? Dương Trí Nghiêu nói xong.
Hai má thơm đã hiện lên màu hồng phấn, rốt cuộc Dương Như Tuyên phải hạ tối hậu thư: Có rảnh muội sẽ viết thư bảo Trí Cần ca ca dẫn theo thiên kim Thị Lang bộ Hình đến phủ thăm hỏi huynh.
Dương Trí Nghiêu nghe vậy nhảy dựng lên: Ta là ca ca muội, sao muội lại nhẫn tâm đẩy ta vào hầm lửa? ! Chẳng lẽ nàng không biết thiên kim Thị Lang bộ Hình dã man như thế nào sao, lại còn nhiều lần bị Trí Cần giật dây, dọa hắn phải chạy thật xa Dương thành, mãi đến khi giông tố qua đi mới trở về? !
Muội là muội muội của huynh, sao huynh lại nhẫn tâm làm lỡ chính sự của muội? Cho Hầu gia ăn cơm là chuyện cực kỳ quan trọng, bởi vì để thuốc có tác dụng tốt phải phối hợp với thời gian, việc này hắn cũng biết.
Dương Trí Nghiêu nghe vậy, vô cùng đau đớn, ánh mắt lại thoáng nhìn tên mặt lạnh nào đó, khóe môi khẽ vén lên.
Hắn hừ một tiếng, liếc Phiền Bách Nguyên: Được, dù sao cũng là yến nhĩ tân hôn*, chính sự giữa vợ chồng đương nhiên không thể để ta làm lỡ.
*Yến nhĩ tân hôn trong kinh Thi» Chỉ nàng dâu mới, vợ mới cưới
Hắn nói xong, sao Dương Như Tuyên lại không hiểu sự ái muội trong lời của hắn, tức giận trừng mắt hắn, lời cảnh cáo còn chưa ra khỏi miệng, lại nghe hắn nói: Đúng rồi, Hầu gia, Tam công tử muốn ta