Thề Không Làm Thiếp

Chương 15 - Chương 6.2

Trước Sau

break
Edit: Lăng Mộ Tuyết

Lộ bộ mặt thật của ngươi ra rồi! Kha thị không ném ly trà, lúc này đổi thành hắt nước trà, một chén nước trà lớn hắt lên trên người nàng: Ta không đưa, ngươi có thể làm gì ta?

Dương Như Tuyên cười cười, phủi phủi nước trà trên quần áo: Con dâu có thể làm gì chứ, đương nhiên là tìm phụ thân thương lượng rồi.

Sao, cha ngươi còn chưa có chết, vội vả tìm cha ngươi, không sợ mang tội danh bất hiếu trên lưng sao?

Nương suy nghĩ nhiều rồi, làm sao con dâu dám. Nàng khẽ cười, sờ sờ vòng tay Phỉ Thúy trên cổ tay: Không thể chuyện gì cũng tìm bà nội thương lượng, đúng không?

Ngươi dám uy hiếp ta! Kha thị tức giận trực tiếp cầm lấy ấm trà ném về phía nàng.

Dương Như Tuyên nhanh tay lẹ mắt phát hiện, vẫn không tránh khỏi bị nước trà vẩy ướt nàng.

Nương, sao lại tức giận thành ra như vậy?

Phía sau truyền đến giọng nói quen thuộc, nàng cũng không quay đầu lại, ngay cả nước đọng trên người cũng chẳng muốn vỗ, trực tiếp khom người.

Hi vọng ngày mai vấn an dâng trà có thể nghe được tin tức tốt từ nương, bởi vậy khi ta đến bà nội chỗ vấn an, trong lòng mới có thể ổn định. Dứt lời, trực tiếp quay đầu rời đi, coi thường Phiền Bách Văn và Dương Như Kỳ vừa bước vào trong phòng.

Khi đi qua người Dương Như Kỳ, nàng nhìn thấy Dương Như Kỳ quần áo ngăn nắp, đầu đầy trâm cài, vẻ mặt dương dương đắc ý, giống như đang khoe khoang với nàng vậy, nàng không lên tiếng khẽ thở dài.

Xem đi, đây không phải cũng giống như nàng trong quá khứ hay sao.

Lắc đầu, mặc kệ rốt cuộc phía sau nói gì, nàng chỉ muốn mau chóng quay về Mai Trinh viện. Đã sắp đến trưa, đã đến giờ Hầu gia dùng bữa, Hạnh Nhi nên làm theo phân phó của nàng chuẩn bị đồ thỏa đáng rồi mới đúng.

Khi Dương Như Tuyên trở lại Mai Trinh viện, lại nhìn thấy Mật Nhi đang tranh chấp với hai nha hoàn của Kha thị suýt chút nữa bị bán đi, ba người quấn vào nhau trong đại sảnh, thậm chí trình diễn cả một màn vũ lực.

Đang làm gì đây, còn không mau dừng tay cho ta! Dương Như Tuyên bước nhanh đi lên phía trước, một tay kéo Mật Nhi ra, một tay giữ chặt Xuân Liên, trừng mắt nhìn Hạ Liên: Nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hả?!

Hai người nha hoàn Xuân Liên và Hạ Liên này thật sự là được nuôi đến tôn quý, sau khi đi tới Mai Trinh viện hai tay vẫn không chịu dính nước, nếu không phải nàng tuyên bố không làm sẽ không cho ăn cơm, kiên quyết bỏ đói hai nàng hai ngày, chỉ sợ các nàng thực sự cho rằng mình là thiên kim Phiền phủ.

Khó khăn lắm mới khiến các nàng làm việc, nhưng làm việc nửa chết nửa sống, ba ngày hai bữa lại gây xung đột với Hạnh Nhi Mật Nhi, mang hai nha hoàn này tới Mai Trinh viện, thật sự hại nàng mệt chết được.

Thiếu phu nhân, ngày hôm nay có chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, Xuân Liên thừa dịp nô tỳ và Hạnh Nhi bận rộn ở phòng bếp đã trộm trâm cài của thiếu phu nhân. Nô tỳ nhớ ra quên một loại thuốc nên đã quay lại, vừa vặn bị nô tỳ bắt gặp, kết quả nàng lại còn cứng rắn nói sạo, chạy đến đại sảnh, Hạ Liên vì muốn che giấu cho nàng ta, cố ý lấy nước trà hắt lên người của Hầu gia, thừa dịp loạn đã ném trâm cài ném xuống dưới gầm giường của Hầu gia. Mật Nhi tức giận đến mặt đỏ rừng rực, hận không thể nhằm phía trước, cắn đứt yết hầu Xuân Liên vậy: “Trước đây nô tỳ và Hạnh Nhi có nói vài lần nhưng thiếu phu nhân cũng không tin, bây giờ người cũng nên tin đi!

Dương Như Tuyên nghe vậy, đôi mắt đẹp nheo lại, lạnh lùng liếc Xuân Liên và Hạ Liên.

Xuân Liên và Hạ Liên nghĩ rằng ít nhất nàng sẽ hỏi lại một lần nữa, lmt.lqd, đang suy nghĩ, nên nói như thế nào, không dự đoán được Dương Như Tuyên một bước lên trước, trái phải vung tay thưởng hai nàng mỗi người một bạt tai, khi các nàng chưa kịp phản ứng, lại nghe nàng nói - -

Tìm Cổ quản sự tới đây, nói Mai Trinh viện muốn thanh lý môn hộ!

Xuân Liên và Hạ Liên sửng sốt, cùng lúc kêu lên: Thiếu phu nhân!

Ăn cắp đã không thể tha thứ, ngay cả Hầu gia cũng dám không để vào mắt... Mật Nhi, Cổ quản sự đến, nói với hắn lập tức bán hai nàng đi, bán đi đâu cũng được!

Xem ra là nàng quá mức mềm lòng, muốn cho hai người cơ hội thay đổi, sao đoán được các nàng không những hồ đồ ngu xuẩn, lại còn dám can đảm dĩ hạ phạm thượng, không coi chủ tử ra gì, loại nha hoàn này không đáng sự thương hại của nàng.

Dứt lời, hai người lập tức quỳ xuống cầu xin tha thứ, Dương Như Tuyên chỉ muốn mau chóng vào phòng, kiểm tra Phiền Bách Nguyên bị nước trà nóng hắt lên có làm sao hay không?

Vừa vào nhà, chỉ thấy Phiền Bách Nguyên đã cởi quần áo, cởi trần.

Dương Như Tuyên trừng mắt to, chỉ thấy thân hình hắn tráng mà không to lớn, như đao đục, đường cong gọn gàn, nhất là vai rộng và ngực dày, và cái eo săn chắc kia... Từ khi hai mắt hắn bị thương trở về đến nay cũng đã hai ba năm rồi, nhưng trên người hắn từ đầu đến cuối cũng không thấy một chút gầy yếu hay mỡ thừa.

Hắn là võ tướng, nhưng mà gương mặt tuấn mỹ và cẩm bào rộng rãi kia, khiến người ta hoàn toàn không nhìn ra dưới áo bào hắn lại cất giấu thân hình như vậy.

Vào cửa cũng không biết thông báo trước một tiếng sao? Phiền Bách Nguyên xách áo bào lên khoác vào.

Mãi đến khi hắn lên tiếng Dương Như Tuyên mới chậm nửa



break
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Chỉ Mê Đội Trưởng Đội Bóng Rổ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc