Đông Phương Bất Bại cười hì hì, có chút giống thiếu nữ đang trong tình yêu, rất trong sáng và thuần khiết.
- Bậy nè, Mập gia mới đáng yêu chứ hắn chỉ có đáng thương mà thôi.
- Hi hi, tiểu bại hoại không chỉ vừa ngốc lại hay ghen nữa, không đáng yêu chút nào cả.
Đông Phương cô nương ngồi xuống bàn gỗ cạnh gốc cây cỗ thụ, một tay chống cằm một tay vân vê mái tóc của mình.
- Tiểu bại hoại tại sao nói hắn đáng thương chứ ? Hắn là người võ lâm chính phái nha.
- Vì vậy nên y mới đáng thương, tóm lại y bị ràng buộc bởi mấy cái quy tắc của những người gọi là võ lâm chính phái lập nên. Cái gì mà phải diệt trừ ma đao, cứu giúp muôn dân nhưng thật ra mấu chốt sâu xa cũng là sự tranh giành quyền lực cả thôi. Ai nắm đấm lớn thì người đó mới có tư cách nói chuyện, thế thôi.
- Đúng nha, cái này giống như Thần giáo của ta chiếm cứ một vùng từ Hắc Mộc Nhai, Từ Châu, Dương Châu, cơ sở kinh doanh trải rộng gần cả nước nhưng lúc nào cũng bị đám người Ngũ Nhạc kiếm phái mượn cớ gây hấn. Hừ, nếu như không phải tên khốn họ Nhậm kia say mê tửu sắc, yêu mến con hồ ly Tuyết Ngọc nọ thì Thần giáo đã diệt trừ Ngũ Nhạc từ lâu rồi.
Càng nói nàng càng tức giận, sát khí lại xuất hiện làm cho đáy lòng Cao Tuấn lạnh lẽo
" Mẹ ơi, thế này mới giống Đông Phương Bất Bại hô phong hoán vũ trên đỉnh Hắc Mộc Nhai chứ. Mập gia cưới nàng không biết là phúc hay là họa đây."
- Tỷ tỷ đừng nóng giận, người ta nói phụ nữ hay nổi giận sẽ mau già đó.
- Thì sao, bộ ta già rồi thì ngươi không còn thích ta nữa, đúng không ?
- Bậy nào, dù tỷ có già như bà lão thì ta vẫn yêu mến tỷ, vì lúc đó ta cũng là ông lão rồi. Mà ông lão thì chỉ đi với bà lão thôi, hê hê.
Đông Phương cô nương lườm hắn một cái, lại nói:
- Ngươi nói xem, vì sao nhân sĩ võ lâm chính phái cừu hận những người xem là hắc đạo như vậy ?!
- Cái này dễ hiểu thôi mà. Người trong hắc đạo đều lựa chọn kết quả không kể quá trình, bất chấp mọi thủ đoạn để đạt được mục đích. Còn những người tự xưng là chính nghĩa thì luôn nêu cao lá cờ chính nghĩa, làm việc gì cũng phải ngó trước ngó sau, đường đường chính chính nên rất khinh thường những kẻ khác.
- Bất quá, hai đạo hắc bạch đều là những người vì mục đích của mình mà thôi.
- Vậy theo ý của ngươi người trong hắc đạo đều là kẻ xấu hết sao ?!
- Không hẳn, theo ý của Mập gia thì người trong Bạch đạo mới gọi là đáng sợ. Bọn hắn nêu cao lá cờ chính nghĩa nhưng bày mưu tính kế trong bóng tối, không từ thủ đoạn như ném đá giấu tay cho đến cài nội gián vào môn phái khác, giật dây người khác để đầu cơ trục lợi. Nhưng hạng người này bề ngoài khoác lên mình chiếc áo nhân nghĩa nhưng bên trong lại thấp hèn đê tiện. Có thể nói bọn hắn còn cao minh hơn cả những người trong hắc đạo đó chứ.
- Vậy tiểu bại hoại ngươi nói thử xem ai mới là người như vậy ?!
- Tả Lãnh Thiên, Nhạc Bất Quần.
Cao Tuấn nói ra hai cái tên, sau đó hắn đứng dậy đi vào trong gian nhà lấy ra một vò rượu ngon cùng hai cái chén, rót rượu ra rồi nói tiếp.
- Chúng ta uống một chén rồi nói tiếp.
- Tốt, cạn chén !
Đông Phương cô nương nâng chén uống cạn sạch sẽ, không khác gì một đấng mày râu. Cao Tuấn giơ ngón trỏ lên khen rằng:
- Tỷ tỷ thật là lợi hại, rượu này xuất xứ từ nước Hãn Hải có nồng độ rất cao, lần đầu tiên ta uống đã suýt phải nhổ ra rồi vậy mà tỷ lại không có việc gì. Mập gia bái phục.
- Hừ, ngươi xem ta là hạng người gì. Uống rượu, đánh bài, ngay cả đi kỹ viện tỷ tỷ cũng vào rồi. Những nơi mà bọn đàn ông các ngươi xem là chốn giải trí ta đều ghé qua, nhưng chẳng tìm được gì hay ho cả.
Đông Phương cô nương rót đầy hai chén, sau đó cả hai nâng chén uống rượu.
- Khà ... Cao Tuấn hít một hơi, cảm thấy một luồng khí lạnh chạy vào trong cơ thể, cảm giác sảng khoái chạy dọc toàn thân.
- Không nói tới chuyện chơi gái đánh bạc nữa, lại nói tiếp vì sao Mập gia lại nói hai người kia đi.
- Ừm, đệ đệ ngươi nói đi.
Sắc mặt Đông Phương cô nương hơi ửng đỏ, chắc hẳn do tác dụng của rượu, ánh mắt mê ly nhìn Cao Tuấn không chớp mắt.
- Tả Lãnh Thiên người này từ khi tiếp nhận chức chưởng môn phái Tung Sơn, đã thi triển nhiều thủ đoạn lập ra liên minh Ngũ Nhạc kiếm phái, ý đồ thôn tính bốn phái khác. Hắn giơ cao cờ hiệu đánh bại Thần giáo chúng ta, tuy rằng mười mấy năm trước bị bại trận nhưng từ đó Ngũ Nhạc năm nhà như một, gần như đã bị y thâu tóm trong tay.
Còn Nhạc Bất Quần người này có thể nói là một thiên tài. Lúc y tiếp nhận chức chưởng môn thì phái Hoa Sơn đang trong tình trạng nội đấu giữa Kiếm Tông và Khí Tông. Bằng thủ đoạn sét đánh hắn đã đá văng đám người Kiếm Tông ra khỏi sư môn, bước lên địa vị môn chủ. Chỉ vài năm sau, phái Hoa Sơn khởi sắc nhanh chóng, vị thế đã ngang bằng bốn phái khác trong Ngũ Nhạc. Nếu như không phải y sinh ra trong thời kỳ khó khăn thì đoán chừng minh chủ của Ngũ Nhạc kiếm phái đã về tay y rồi.
- Thật sự lợi hại ?! Vậy chẳng phải nói Thần giáo chúng ta có hai gã địch thủ khó đối phó sao ?!
- Có thể nói là như thế, hai người này suy tính hơn người lại có võ công cao cường, muốn giết chết hắn không phải chuyện đơn giản. Vì vậy, tỷ tỷ nên phái người canh chừng động tĩnh của bọn họ, nhất là đám gia hỏa Tung Sơn kia. Ta xem không sớm không muộn bọn chúng sẽ ra tay đó.
- Được, để ta truyền tin cho bốn vị đặc sứ.
Nói xong, nàng lấy trong tay áo một cây sáo trúc màu xanh lục đặt lên miệng thổi, tiếng sáo vi vu lan tỏa khắp núi rừng. Rất nhanh, có bốn con chim điêu đáp xuống cạnh bàn.
Viết xong bốn mảnh giấy truyền đạt mệnh lệnh gắn vào chân chim điêu, nàng liền thả chúng nó bay đi. Cao Tuấn xem chuyện này cũng không quá mới lạ gì, nhưng thủ thuật thổi sáo của nàng nhìn rất đẹp, hắn liền nổi lên ý nghĩ không đáng có.
- Tiểu bại hoại ngươi đang nghĩ gì đó.
- Không có, không có .. tỷ tỷ thổi sáo thật là hay, nếu như lát nữa thổi cho ta ... á, dừng tay nha, nam nữ động khẩu không động thủ, mau mau dừng tay.
Cao Tuấn bị Đông Phương cô nương véo mạnh vào eo của hắn, nàng lạnh lùng nói:
- Đừng tưởng ta không biết ngươi đang nghĩ cái gì, hừ, cẩn thận đêm nay ta ... cắt !
***
- Đêm thanh gió mát, uống rượu đánh đàn có mỹ nhân làm bạn thật là tốt lắm thay.
Cao Tuấn nằm ngửa trên mặt cỏ, hai chân vắt thành hình chữ ngủ, bộ dáng cực kỳ lười biếng.
- Nhưng hình như có gì đó thiếu thì phải ?! Đúng rồi, múa kiếm nha. Nhưng Mập gia không biết múa, chỉ biết múa đao thôi, tỷ tỷ nằm đây xem ta múa một bài, cũng lâu rồi chưa múa, không rõ cảm giác có còn như xưa không nữa.
Cao Tuấn nhảy bật dậy, bước ra ngoài thảm cỏ vung thanh Vô Sắc đao lên không trung. Múa đao cũng chính là biểu diễn đao pháp, chỉ thấy trong vòng bán kính phạm vi một trượng đao khí tung hoành, lúc nhẹ nhàng sâu lắng lúc thì mạnh mẽ hào hùng. Đao khí được không chế rất thuần thục không sai lệch chút gì.
- Hảo đao pháp !
Đông Phương Bất Bại ngửa cổ uống một ngụm rượu, hai mắt mê ly nhìn thân ảnh mập mạp của Cao Tuấn. Đao nhanh, trầm ổn mang theo đao ý. Đao tùy tâm sinh, liên miên không dứt. Lúc thì mạnh mẽ như sóng trào, lúc thì nhẹ nhàng như biển rộng.
Cao Tuấn nhớ tới lúc trước đứng trên đỉnh Nga Mi, " Chỉ khi nào cậu tìm ra con đường của bản thân mình thì lúc đó cậu mới chân chính bước vào con đường võ đạo."
Độc Cô Nhất Hạc không hổ là cao thủ cấp bậc tông sư, một lời nói đã đề tỉnh Cao Tuấn. Hắn tu luyện đao pháp tới mực đại thành liền tiếp tục tìm hiểu đao ý của mình, đao trong tay hắn có chút phóng khoáng của tuổi trẻ, có chút hào hùng của một đấng mày râu nhưng lại có chút nhu tình của một chàng lãng tử.
Đao như người, người như đao.
Đông Phương cô nương xem tới mức sững sờ.
....
Đao đã dừng lại tự lúc nào, nhưng đao ý vẫn chưa tan, nó đang thấm dần trong tim của một người.
- Tỷ tỷ thấy sao, đao pháp của ta học từ bọn sơn tặc mà thành, cho tới bây giờ luôn luôn tự hào về điều đó. Khà khà, tỷ đừng nhìn ta như thế, ta sợ hãi ...
- Đao tuyệt, nhưng người chẳng ra làm sao.
Đông Phương cô nương lườm hắn một cái bèn đứng dậy, nàng đưa tay giật lấy dải cột tóc trên đầu của Cao Tuấn. Dưới ánh trăng nhàn nhạt, nàng tựa như một chim yến bay nhảy trên đồng cỏ xanh, dịu dàng, uyển chuyển tựa như một tiên nữ làm cho Cao Tuấn sững sờ.