Dùng xong bữa cơm tối khá là thịnh soạn, Cao Tuấn cùng Đông Phương Bất Bại cáo từ vị ma ma ở nơi này, đi ra ngoài thành dạo chơi. Dù sao đây cũng là chốn thanh lâu, không thích hợp cho một nữ tữ như nàng ở lại.
- Đông Phương tỷ tỷ, bây giờ chúng ta đi đâu đây ?!
- Khà khà, ta biết một nơi rất thoáng mát, cách ngoại ô về phía Nam chừng hai trăm dặm. Nơi đó non xanh nước biếc phong cảnh hữu tình, Mập gia chỉ ở đó có một buổi nhưng không nỡ bỏ đi.
- Ồ !
- Tỷ không sợ ta làm điều đồi bại à ?!
Cao Tuấn ngạc nhiên, bất quá khi hắn nhìn thấy gương mặt có chút dịu dàng lẫn thẹn thùng của nàng, trong lòng liền hiểu ra. " Nàng thích mình chứ ?!"
- Hừ, lại không đứng đắn. Xem ra ta phải dùng biện pháp mạnh, đánh gãy chân chó của ngươi để ngươi suốt đời làm thái giám, đừng hòng trêu hoa ghẹo nguyệt nữa.
Đông Phương cô nương trừng mắt một cái, nhưng mà biểu hiện của nàng làm cho Cao Tuấn ngơ ngẩn.
- Tên ngốc, nhìn gì vậy, mau đi thôi.
- À à, đúng, chúng ta đi. ...
Cao Tuấn trả lời có chút lắp bắp, sau đó liền ôm chầm lấy eo thon của người đẹp, thi triển khinh công chạy đi.
- Buông ta ra !...
Đông Phương cô nương cựa quậy trong lòng hắn nhưng Cao Tuấn đã chặn lại.
- Tỷ đừng nóng, ta mang ngươi đi một đoạn vừa mệt vừa tốn sức, ngươi chỉ cần dựa vào vai ta ngủ một hồi. Tới lúc đến nơi ta gọi ngươi dậy, có gì đâu nào. Hê hê, Mập gia thề ta rất thuần khiết, không thấy hả, tay của ta chỉ vòng qua eo của tỷ chứ không có sờ mó lung tung.
Đông Phương Bất Bại áp sát mặt vào hắn, hai mắt long lanh tựa như nhìn thấu tận đáy lòng của y, nàng không nói gì chỉ từ từ nhắm lại đôi mắt, tựa nhẹ vào bả vai cường tráng này.
" Thật là ấm áp !"
Đã từ rất lâu rồi, nàng không có một bờ vai để tựa vào. Mọi chuyện đều tự bản thân nàng một tay quán xuyến, sắp đặt. Trên lưng của nàng nắm giữ sứ mệnh của sư phụ để lại, một ngày nàng còn chưa hoàn thành thì nàng vẫn còn phải gồng lưng ra làm cho trọn vẹn.
- Tỷ cứ nằm nghỉ đi, sau này và mãi mãi về sau, mọi chuyện đều có Mập gia gánh vác. Dù cho trời có sập xuống cũng có ta đỡ cho tỷ.
Cao Tuấn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nõn nã của người đẹp, khinh công thi triển toàn lực biến thành một làn gió mất tích ở xa xa.
***
- Đại sư ca, huynh đi đâu vậy ?!
Người thanh niên nhỏ tuổi hơn thấy sư huynh của mình cầm kiếm bước ra ngoài, không khỏi nghi hoặc. Trời hôm khuya khoắt đại sư ca còn chạy ra ngoài làm gì, lỡ ngày mai sư phụ tìm không thấy thì lại bị trách phạt.
- Lục sư đệ, ngươi cứ ở đây chờ ta. Ta đi một chút rồi về liền.
Nói xong liền thi triển khinh công nhảy lên mái ngói, chạy về phía vùng ngoại ô phía Nam.
***
- Nếu như một ngày, ngươi phát hiện ra người con gái mình yêu là một yêu nữ giết người không gớm tay thì ngươi sẽ làm sao?Là trừ ma vệ đạo hay một đao cắt đứt tình nghĩa, từ đây trở thành người xa lạ hoặc là cùng người yêu quy ẩn vào chốn núi rừng !?
Đông Phương cô nương tựa vào bờ vài Cao Tuấn, hai người ngồi trên nhánh cây cổ thụ ở trong khu rừng nguyên sinh, phía dưới là một căn nhà gỗ cũ kỹ mà lúc trước Cao Tuấn phát hiện.
Nhìn lên bầu trời đêm lấp lánh, Cao Tuấn thở ra một hơi.
- Không có lựa chọn, Mập gia chọn phương án thứ tư.
- Tiểu bại hoại này, ta đang nói chuyện thật tâm với ngươi vậy mà ... ngươi còn đùa giỡn.
- Ta cũng nói thật, tỷ nghe cho hết cái đã. Thật sự con người Cao Tuấn ta không phải hạng quang minh lỗi lạc gì, hồi trước ta còn đi đạo qua thanh lâu, đã từng bỏ thuốc vào ly nước cho cô giáo, đã từng dùng quỷ kế để giết người cướp của, đã từng vào trong nhà vét sạch gia sản của người ta. Tóm lại, ta làm việc xấu rất nhiều nhưng đều không thẹn với lương tâm của mình. Mọi việc đúng sai không phải do người khác nói mà là do chính bản thân mình nhận xét.
- Tỷ là yêu nữ cũng được, là Đông Phương Bất Bại cũng được, là công chúa cũng chẳng sao. Chỉ cần người phụ nữ của Mập gia thì dù có ở chân trời góc biển nào đi chăng nữa ta cũng tìm được tỷ, bảo vệ tỷ, chăm sóc tỷ. Bất kể là ai, cho dù là người chính đạo hay hắc đạo nếu như dám có ý đồ gì với tỷ, ta sẵn sàng vung đao chém chết hắn, để hắn hối hận khi sống trên cõi đời này.
- Ngươi ... thật là một bại hoại mà. Bất quá ta thích !
Nàng nói xong liền mỉm cười: - Dù biết rằng đệ đệ ngươi đang nói dối nhưng tỷ tỷ rất vui. Hi hi
Gương mặt Cao Tuấn đen lại, hận không thể đè mỹ nhân này xuống,
- Tỷ tỷ ngươi chớ xem thường Mập gia. Tuy rằng ta còn chưa phải là đối thủ của ngươi nhưng chờ một thời gian sẽ dễ dàng đem người đánh ngã xuống, hắc hắc ..
- Hừ, lại không đứng đắn. Ngươi đúng là oan gia của ta mà ... vì sao, vì sao người lại xuất hiện trong cuộc đời này chứ.
Nàng u oán:
- Đệ đệ ngươi biết không, từ hôm trước ngươi ... làm người ta, thì ta rất hận, chỉ muốn giết ngươi chết đi. Nhưng sau khi thấy bức thư của ngươi để lại, ta liền suy nghĩ lại. Nếu như ngươi là một người chung tình, thì ta sẽ cho ngươi một cơ hội, còn không thì chính tay ta sẽ giết chết ngươi, cắt đứt đoạn nghiệt duyên này.
- Ây da, tỷ tỷ không còn tin Mập gia sao. Ta thề có trời đất chứng giám, nếu như vi phạm sẽ bị thiên lôi đánh chết.
Sắc mặt của Cao Tuấn nghiêm trang, giơ cao ba ngón tay lên trời thề thốt, bất quá trong lòng hắn lại cười thâm " Ông trời nha, ta chỉ nói chơi thôi ngươi đừng tưởng thật."
- Dừng, không được nói gở. Ta tin là được rồi.
Đông Phương cô nương giơ tay che miệng của hắn, sắc mặt hạnh phúc lan tỏa. Cao Tuấn nắm lấy bàn tay mềm mại không xương của nàng áp lên má mình, thâm tình nói:
- Tỷ tỷ à, ngươi không thấy đêm hôm nay trăng vừa tròn vừa sáng, cảnh vật núi rừng đẹp đẽ và tráng lệ hay sao. Hắc hắc, chúng ta sao lại bỏ phí của trời mà không ân ân ái ái cơ chứ, tỷ đừng mắc cỡ nữa nha. Dù sao hai ta cũng từng ngủ chung rồi, chuyện này cần phải làm nhiều mới quen dần...
- Ngươi ... vô sỉ, ta không thèm để ý tới ngươi nữa.
Đông Phương cô nương đang chìm trong hạnh phúc thì bị tên khốn này chọc tức, nàng đẩy hắn ra rồi phi thân xuống dưới nhà.
- Ây da, tỷ tỷ chớ chạy, Mập gia tới đây ...
Cao Tuấn nhanh chóng chạy theo sau, nhưng đúng lúc này một giọng nói từ phương xa vang tới:
- Dâm tặc, chớ thương tổn con gái nhà lành. Đón lấy một chiêu kiếm của ta.
Nương theo thanh âm là một tia sáng trắng như xé tan màn đêm, người kiếm hợp nhất đánh thẳng tới người Cao Tuấn.
- Tiên sư nó, Mập gia đang vui vầy với tỷ tỷ có liên quan gì tới nhà ngươi, tự dưng lòi đâu ra cái tên chết bầm này.
Cao Tuấn vung đao, một chiêu Trảm Mã Bình Thiên Hạ xuất ra. Đao khí kiếm khí giao phong làm vùng đât xung quanh bị cắn nát
Keng ! ...
Thân đao đánh lên thân kiếm tạo ra một tiếng ngân vang chói lọi, Cao Tuấn bị dư lực làm cho lui lại hai bước, còn người mới tới cũng vừa vặn dừng lại.
Chỉ thấy người này mặc bộ trường sam màu xanh nhạt, mày kiếm mắt đen, khí chất anh tuấn mười phần, trường kiếm trong tay y có dáng vẻ cổ xưa, thân kiếm sáng bóng nhìn qua liền biết đây là một thanh hảo kiếm hiếm có.
- Ngươi là ai ?!
Đông Phương Bất Bại nhảy tới, thân thiết ôm lấy tay của Cao Tuấn, xem xem y có bị thương gì không. May mắn Cao Tuấn cũng không phải chỉ là một bao cát, nên chỉ bị một kiếm này làm cho trầy da một chút thôi. Nhưng nhiêu đó cũng làm cho nàng đau lòng, giở giọng quở trách :" Tiểu bại hoại, ngươi mau lui lại để ta đối phó với hắn"
- Cô nương, ngươi đừng bị tên ác tặc này dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ. Hắn là người trong ma giáo, hành sự quái gị không đán tin tưởng đâu.
Chàng thanh niên cất lời, giọng nói đầy sự quan tâm chân thành.
- Hừ, ai cần ngươi lo. Chuyện của ta thì tự ta giải quyết, không cần ngươi xen vào. Lại nói ngươi là người nào, tại sao theo dõi hai chúng ta ?!
- Tại hạ Lệnh Hồ Xung của phái Hoa Sơn, trong lúc vô tình gặp được cô nương ở Tự Thủy Niên Hoa. Khi nãy, thấy người này có hành vi cợt nhã xâm phạm nên bèn đuổi theo sau, cô nương mau nghe ta nói, đừng vì lời ngon ngọt của y làm cho lạc lối. Để ta dùng một kiếm giết chết hắn, sau đó giúp cô nương chuộc lại thân phận sống một cuộc sống tử tế.
- Lệnh Hồ Xung ?! Quái nhỉ, sao tên này lại lo chuyện bao đồng không đâu. Không lẽ hắn cũng bị sắc đẹp của tỷ tỷ làm cho mê hoặc ?!
- Ngươi nói hắn là tà ma ngoại đạo nhưng ngươi có biết ta là ai không ?!
Đông Phương Bất Bại cười nhạt, khí thế ngược lại thu liễm lại vài phần.
- Cô nương là Đông Phương Bất Bại, không phải sao ?!
- Chính là ta, ngươi chưa từng nghe qua Đông Phương Bất Bại có ý nghĩa là gì ?!
- Đó là nghệ danh của cô nương ... không lẽ, ngươi ... là người kia.
- Đúng là bổn tọa. Thế nào, bây giờ ta cũng là người tà ma ngoại đạo, ngươi có thể vung kiếm tới giết ta được rồi đó.
- Ta ...
Lệnh Hồ Xung không biết nói gì, chuyện này làm cho hắn rất bất ngờ. Lúc này Cao Tuấn nghĩ ngơi được một chút, bèn đi tới giảng hòa.
- Lệnh Hồ huynh đệ, ta xem ngươi chắc hẳn là hiểu lầm hai chúng ta rồi. Ta cùng tỷ tỷ của ta chỉ đang chơi đùa thôi, thật sự không có ý gì khác đâu..
- Hừ, ma giáo đúng là ma giáo. Ngay cả lễ giáo gia phong cũng phá hoại, đệ đệ yêu mến tỷ tỷ, chuyện này còn là luân thường đạo lý gì nữa. Lệnh Hồ mỗ tuy rằng sức yếu thế cô nhưng cũng phải ra tay thay trời hành đạo một phen.
Nói xong, Lệnh Hồ Xung giơ kiếm ngang người, chuẩn bị tấn công thì đã bị Cao Tuấn cướp lời.
- Lệnh Hồ đại hiệp quả nhiên ghét ác như cừu, Cao Mỗ thật là khâm phục, nhưng ngươi có biết cái gì gọi là thiện, cái gì gọi là ác không ?! Ngươi chẳng qua chỉ nghe người khác giáo huấn rằng người nào trong Nhật Nguyệt thần giáo đều là ác ma, cần phải tiêu diệt nhưng ngươi có tận mắt nhìn thấy không, có tự mình cảm nhận hay không, có hiểu được vì sao họ vung kiếm giết người hay không !? Trừ khi nào ngươi trả lời được ba câu hỏi này, tất sẽ hiểu rõ được thiện ác là gì ?! Lời đã hết, mời huynh đệ rời đi.
Cao Tuấn giơ tay làm dấu tiễn khách. Lệnh Hồ Xung nghe xong, bản tính của hắn rất muốn phản bác lại nhưng không nói được gì ?! Vì sao, từ nhỏ tới giờ hắn được sư phụ cùng sư nương nuôi dưỡng, dạy dỗ, thấm nhuần tư tưởng hễ ai là người trong ma giáo đều đáng chết.
- Tốt, Lệnh Hồ mỗ sẽ tự mình tìm ra câu trả lời, tới lúc đó cũng là ngày ta tìm các hạ quyết đấu.
- Ha hả, có khí phách lắm. Lệnh Hồ huynh đệ nhớ kỹ tên của ta. Ta gọi là Tây Phương Thất Bại - Cao Tuấn.
- Cáo từ !
Lệnh Hồ Xung thu kiếm vào vỏ, ánh mắt liếc sang vị cô nương xinh đẹp nọ một thoáng rồi xoay người rời đi.