Cô nhất thời thả lỏng, không ngờ, khi anh xem ảnh chụp, hơn một nửa sự chú ý đều đặt ở trên bầu ngực của cô, mùi hương cơ thể của người phụ nữ lan ra, trong mắt là cặp vυ" trắng nõn đầy đặn, Phàn Tín cảm thấy hai viên đá anh vừa nhai không có tác dụng gì, tất cả đều nhanh chóng biến thành một ngọn lửa.
Sau khi hai ba con ăn xong bữa sáng đã chín giờ rưỡi, Phùng Dao cất di động, cười vui vẻ nói: “Con đi làm đây, tạm biệt ba.”
Đi đến sảnh cửa, cô ngồi xổm người xuống buộc dây giày cao gót, Phùng Dao quay đầu nhìn lại, trong căn phòng khách rộng lớn, anh vẫn ngồi ở chỗ đó, cúi đầu nhìn máy tính bảng trong tay.
Vào khoảnh khắc cô cụp mắt thắt dây giày, Phàn Tín nâng mắt, nhìn thẳng về phía cô.
Eo cô mảnh khảnh như lá liễu, nghiêng người ngồi trên ghế đi giày, váy quả nhiên đã co lên đến eo không che được mông, góc váy bó sát bị co lên lộ ra một nửa, hai cánh mông to tròn trắng nõn quay về phía anh, kẽ mông kẹp một sợi dây qυầи ɭóŧ chữ Đinh (丁) màu tím nhạt, lọt bên trong khe hở mê người.
Lẳng lơ, vậy mà lại mặc quần chữ Đinh (丁) đi làm, còn không mặc quần bảo vệ.
Hai mắt anh híp lại, âm thanh cánh cửa đóng lại vang lên, Phàn Tín đặt máy tính bảng xuống, ấn cây gậy thịt đang dựng thẳng trong quần xuống một chút.
Sau khi kết thúc cuộc họp gần hai tiếng đồng hồ, Phùng Dao quay về văn phòng của mình.
Cởi giày cao gót, cả người dựa về phía sau, trút bỏ vẻ khôn khéo giỏi giang của một phụ nữ công sở, không màng tới hình tượng nằm dài trên ghế làm việc, Phùng Dao như được giải thoát oán giận một tiếng: “Mệt mỏi quá.”
Khác với ba chồng của mình, cô cũng không phải người trời sinh cuồng công việc, có thể một hơi làm được như bậy giờ, cũng chỉ là bởi vì cô không muốn làm thuê, chỉ muốn tự mình làm chủ mà thôi.
Bởi vì dáng ngồi nghiêm chỉnh, váy bị co lên, chỉ có thể che được bắp đùi, co lên cao hơn một chút sẽ lộ ra mật đào tươi non đỏ hồng của phụ nữ, Phùng Dao cúi đầu nhìn thoáng qua, lọt vào trong mắt là hai chân thẳng tắp thon dài của mình, đột nhiên cô nhớ tới gì đó, túm chặt váy.
Buổi sáng hôm nay! Cô nhất thời vội vã mà quên mặc qυầи ɭóŧ! Hỏi sao cô lại cảm thấy thiếu thứ gì đó, quả nhiên sau khi say rượu đầu óc không tỉnh táo.
Nhưng cũng may, ở trong công ty cô luôn luôn chú ý, chân luôn khép chặt, chỉ cần không có biến thái thì sẽ không sao, còn ở nhà, nghĩ lại một chút, cô cũng không làm động tác gì quá mạnh, Phàn Tín cũng sẽ không có tâm trạng để ý cô quá nhiều, có lẽ cũng không có vấn đề gì...
Phùng Dao tự an ủi mình một chút, nhanh chóng cầm quần bảo vệ dự phòng trong văn phòng mặc vào.
Hai tuần gần đây bận rộn trong công việc, tối hôm qua uống rượu say với An Thiến Thiến, cùng với hoạt động trí não trong cuộc họp vừa rồi, cô cảm thấy mình đã làm việc rất chăm chỉ.
Không được, hôm nay phải hưởng thụ một chút, cho dù là cuối tuần, cô cũng phải giải toả đầu óc, đối xử tử tế với bản thân, hưởng thụ cuộc sống!
Gọi điện thoại hỏi thư ký, buổi chiều không có việc gì quan trọng, cô lấy di động ra gọi video cho An Thiến Thiến.
Tiếng chuông ở đầu bên kia reo một lúc lâu mới được kết nối.
“Không thể nào, cậu vẫn chưa xuống khỏi giường sao? Đã là giữa trưa rồi đó.” Giọng nói Phùng Dao đầy khoa trương và hâm mộ.
An Thiến Thiến mặc áo tắm dài xuất hiện trên màn hình, khuôn mặt như hoa sen mới nở, nghiêng đầu cười nói: “Cũng gần như vậy, vừa mới tắm xong.”
“Thật hâm mộ cậu.” Phùng Dao lắc lắc đầu, lại kinh ngạc nói: “An Thiến Thiến, không phải tối hôm qua còn rầu rĩ không vui sao, hôm nay cậu lại tràn đầy sức sống rồi?”
“Ha ha.” Âm thanh của An Thiến Thiến trầm thấp hơn mấy phần, giống nó thì thầm: “Tớ nói cho cậu biết nhé, đừng nói ra ngoài, tối hôm qua tớ ngủ với ha của Đặng Phương Minh, ©ôи th!t của ba anh ta rất lớn, làm tớ sướиɠ tới chết đi sống lại.”
“Mẹ nó, không phải cậu không muốn sao?” Phùng Dao lập tức ngồi bật dậy.