Trong ngôi nhà này, ngoài cô chỉ có người giúp việc, chuyên gia dinh dưỡng và tài xế. Nhưng cô chẳng ra ngoài mà cũng chẳng có tiền để đi đâu. Ở kinh thành, cô không quen biết ai. Tiền của cô, cô phải để dành.
Mối quan hệ vi diệu giữa cô và những người trong nhà bị phá vỡ vào một buổi tối. Anh rể trở về từ bên ngoài, cùng với thư ký và vệ sĩ đi theo. Một tháng không gặp, cô không biết nên chào hỏi người chủ nhà này thế nào, nhất là trước mặt người khác.
Anh mặc bộ đồ đen, vai rộng, lưng thẳng, khí thế tự nhiên khiến người ta e dè. Cô vội đặt miếng bánh trên tay xuống, định đứng dậy, nhưng anh rể chẳng thèm nhìn cô như thể cô vô hình, dẫn người thẳng lên phòng làm việc trên tầng hai.
Cô đứng ngây ra cho đến khi người giúp việc khẽ chạm vào, cô mới giật mình hoàn hồn. Một tháng qua người giúp việc phần nào hiểu cô hơn. Dù bề ngoài trông cô chẳng giống người đứng đắn nhưng tâm tư lại đơn thuần, chẳng có hành động gì bất thường. Vì thế nên họ cũng bớt đề phòng cô hơn.
“Cô Phất, mang cái này lên cho giám đốc đi.” Người giúp việc nói.
“Tôi mang lên… nhưng họ đang bàn chuyện mà.” Cô ngập ngừng. Cô biết mình không được anh rể ưa. Lúc nãy ánh mắt lướt qua của anh khiến cô rùng mình.
“Đi đi, giám đốc đâu phải người khó gần gì đâu.” Người giúp việc khích lệ.
Phất Diệu cắn môi, tay cầm khay, lòng thấp thỏm. Cô không chắc mình có đủ dũng khí để đối diện với người đàn ông ấy thêm lần nữa.
Cô bưng một bát canh gà nhỏ đứng trước cửa phòng làm việc, lòng tự hỏi liệu lời bà giúp việc nói có phải là dối trá hay không. Người như anh rể sao có thể dễ gần được? Chỉ cần nhìn cánh cửa này thôi thì tim cô đã đập thình thịch, căng thẳng đến mức không chịu nổi rồi. Sợ hãi rằng mình lại bị anh đuổi ra ngoài lần nữa.
Người bảo vệ ngoài cửa nhìn dáng vẻ lúng túng của cô khi bưng bát canh, mới thay cô gõ cửa. Lần này, cô không còn đường lui nữa nên buộc phải bước vào.
“Anh rể…”
Tiếng gọi vừa thốt ra, cô mới giật mình nhận ra giọng mình sao mà mềm mại và quyến rũ đến thế. Thư ký của anh liếc cô một cái đầy nghi hoặc. Cô vội cúi đầu, luống cuống chẳng biết làm gì.
Thấy họ vẫn đang bàn việc, cô đặt bát canh xuống, định rời đi. Cô không muốn bị đám tùy tùng của anh nhìn như khỉ trong rạp xiếc.
“ŧıểυ Nhiếp, cậu về trước với họ đi. Báo cáo khảo sát gửi tôi trước mười giờ nhé.”
Người đàn ông ngồi sau bàn làm việc cất tiếng, giọng trầm thấp, từ tính, như vang vọng đâu đó. Phất Diệu nghe mà cảm thấy tai mình chợt ngứa ran, chỉ muốn được nghe thêm một câu nữa.
Thư ký gật đầu, đáp lời “Giám đốc yên tâm” rồi lặng lẽ lui ra, đóng cửa lại.
“Mở cửa sổ ra.”
Cô ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn mình. Trong phòng sách giờ chỉ còn hai người, câu nói ấy rõ ràng là dành cho cô. Cô gật nhẹ, bước đến bên cửa sổ, kéo chốt và đẩy ra ngoài.
Giọng anh lại vang lên từ phía sau, bảo cô mở to thêm chút nữa cho thoáng. Cô quay lưng về phía anh, khẽ cúi người, cảm nhận được ánh mắt anh đang dừng trên lưng mình. Cả tấm lưng cô như tê dại. Cô thầm trách mình sao hôm nay lại mặc chiếc váy ngủ dây mỏng manh bên trong. Cô không biết anh sẽ về hôm nay. Dù có khoác áo choàng thì làn gió mát vẫn khiến ngực cô lạnh buốt.