Lời giải thích tạm thời này nghe thì hợp lý, nhưng thực ra vẫn còn sơ hở.
Nếu Thẩm Huệ Huệ muốn tiếp tục vạch lá tìm sâu, rất có thể sẽ phản bác ngay sau đó.
Lisa trong lòng thấp thỏm, đã chuẩn bị tinh thần để ứng phó tiếp.
Nhưng ngoài dự đoán của cô, cho đến khi cô nói xong, Thẩm Huệ Huệ vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, cứ như hoàn toàn không nghe thấy lời cô nói.
Câu nói của Lisa miễn cưỡng coi như đã qua được cửa ải, cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng ra hiệu bằng mắt với Tô Chí Vũ.
Tô Chí Vũ vốn chẳng hiểu gì về quy tắc bữa ăn kiểu Tây, cũng chẳng biết lời Lisa có vấn đề gì hay không. Thấy Thẩm Huệ Huệ không phản bác, cậu liếc nhìn chiếc tủ bên cạnh, lập tức hiểu ngay.
Dù bị hỏi bất ngờ đến mức cứng họng, nhưng Tô Chí Vũ cũng là người lớn lên trong gia đình quyền quý, phản ứng rất nhanh.
Ngay khi Lisa dứt lời, Tô Chí Vũ liền mỉm cười, lập tức tiếp lời: "Tuy ngoài miệng thì nói là phải tiếp đãi chu đáo các vị khách quý, nhưng trong lòng tôi, dù là Chu tiên sinh, dì Tú Phân hay em Huệ Huệ, tất cả đều là người nhà của tôi. Trước mặt người thân, đôi khi sẽ quá mức thoải mái, nhất thời sơ suất quên mất mấy quy tắc lễ nghi, là lỗi của tôi, thật sự xin lỗi mọi người."
Lời vừa dứt, Thẩm Huệ Huệ vốn im lặng nãy giờ như thể đột nhiên khôi phục thính lực, khẽ gật đầu nói:
“Thật ra em chỉ tò mò hỏi một chút thôi, không có ý gì khác, chỉ cần anh Chí Vũ không trách em nhiều chuyện là tốt rồi.”
Cô nhìn Tô Chí Vũ, giọng dịu dàng nhỏ nhẹ:
“Không ngờ anh Chí Vũ lại chín chắn, biết quan tâm người khác như vậy… Vậy em có thể nhờ anh giúp bọn em lấy vài đôi đũa được không?”
“Đũa à?” Tô Chí Vũ hơi khựng lại, trong lòng cảm thấy không vui.
Những lời vừa rồi chỉ là xã giao giữa cậu và Lisa thôi.
Trong nhà có đầu bếp, có bảo mẫu, bình thường làm gì đến lượt Tô Chí Vũ phải lấy đồ, thậm chí đến cái ghế cũng không cần tự kéo.
Hôm nay ra mặt kéo ghế cho Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ, đơn thuần chỉ là làm màu.
Ai ngờ Thẩm Huệ Huệ lại coi đó là thật, giờ còn định sai khiến cậu nữa chứ.
Quan trọng hơn là, bữa ăn hôm nay vốn dĩ được chuẩn bị đặc biệt dành cho Tú Phân, với mục đích khiến cô mất mặt, nên mới cố ý bày biện dao nĩa, còn đũa thì đã giấu kỹ từ trước.
Tú Phân mới lên thành phố, chắc chắn không biết đũa cất ở đâu, đành phải miễn cưỡng dùng dao nĩa mà lúng túng, từ đó tự làm trò cười.
Đó vốn là một phần trong kế hoạch của Tô Chí Vũ và Lisa .
Nếu là lúc bình thường, khi Tú Phân hay Thẩm Huệ Huệ đòi dùng đũa, chắc chắn Tô Chí Vũ sẽ từ chối ngay.
Ăn món Tây mà dùng đũa thì chẳng khác nào nửa nạc nửa mỡ.
Thế nhưng vừa rồi cậu mới bị Thẩm Huệ Huệ làm cho bẽ mặt, đang dùng hình tượng “người biết chăm sóc người khác” để gỡ gạc lại, giờ mà Thẩm Huệ Huệ nhờ lấy đồ, dù không vui cũng không tiện từ chối.
Tô Chí Vũ còn đang ngầm bực bội thì Lisa bên cạnh lại mắt sáng rỡ.
Cô ta lập tức ra hiệu cho Tô Chí Vũ, ngầm nhắc cậu cứ làm theo.
Tô Chí Vũ không hiểu dụng ý của Lisa nhưng thấy cô ta có vẻ như đã nắm được nhược điểm gì đó của Thẩm Huệ Huệ, nên cậu cố kìm nén bất mãn, đứng dậy bước đến tủ bên cạnh, lấy vài đôi đũa rồi đưa cho Thẩm Huệ Huệ.
“Cảm ơn anh Chí Vũ.” Thẩm Huệ Huệ đứng dậy, nhận lấy đũa rồi lần lượt đặt một đôi trước mặt Tú Phân, một đôi trước mặt mình, thấy còn dư thì cũng đặt một đôi trước mặt Chu tiên sinh.