Trong nửa tiếng đó, hai người chỉ vào biệt thự chưa tới mười phút đã bị đuổi ra.
Chuyện đó còn đành, giúp việc có thể nông cạn, xử lý không khéo léo, nhưng Tô Chí Vũ dù gì cũng là người nhà họ Bạch, đích thân ra mời khách trở lại cũng coi như hợp lý.
Thế mà lại dây dưa thêm hơn mười phút nữa, chẳng những không mời được khách, mà còn gây hấn với người làm, không hiểu rốt cuộc đang muốn gì.
Chu tiên sinh không nhịn được nữa, lên tiếng:
“Nếu Tô Thiếu gia có điều gì muốn nói, thì cứ nói thẳng ra, chúng tôi đều đang nghe đây.”
Nghe vậy, lòng Tô Chí Vũ lập tức căng thẳng.
Anh ta hiểu rõ sự mất kiên nhẫn ẩn trong lời Chu tiên sinh.
May mà câu nói đó cũng giống như đưa cho anh ta một cái thang để bước xuống.
Chỉ cần dì Trương chịu kể lại rõ ràng sự việc vừa rồi là ổn.
Tô Chí Vũ lại quay sang nhìn dì Trương, chờ đợi bà lên tiếng.
Lúc này trong lòng dì Trương đã sôi sục căm hận Thẩm Huệ Huệ.
Tô Chí Vũ một lòng chỉ lo lấy lòng Chu tiên sinh, hoàn toàn không để tâm đến người khác...
Chỉ có một mình dì Trương để ý đến ánh mắt của Thẩm Huệ Huệ lúc nãy.
Cô bé đó đâu phải thật lòng tốt bụng, đột nhiên lên tiếng gọi Tô Chí Vũ lại để giải vây cho bà, rõ ràng là nhìn ra mâu thuẫn giữa bà và Tô Chí Vũ, cố tình khuấy động thêm.
Có lời của Chu tiên sinh vừa rồi, giờ nếu dì Trương không mở miệng thì sẽ làm phật ý Tô Chí Vũ.
Mà nói ra thì càng thảm hơn...
Dù sao thì từ lúc Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ bước vào biệt thự tới giờ mới chỉ qua có nửa tiếng.
Nếu quả thật hai người đó hái hoa nhổ cỏ, nhổ nước bọt gì đó, thì trên đường rợp bóng cây chắc chắn vẫn còn dấu vết.
Vậy mà bà chỉ mới nói một câu Thẩm Huệ Huệ là đứa sao chổi không có phúc khí, Tú Phân đã như biến thành người khác, lập tức xù lông bảo vệ con gái.
Nếu giờ lại để lộ chuyện bà bịa chuyện vu oan sau lưng, không chỉ bị Tú Phân mắng té tát, mà còn thành trò cười trước mặt Chu tiên sinh.
Chẳng may sự việc ầm ĩ lên, làm ảnh hưởng tới danh dự chủ nhà, thì có khi cả cái công việc bảo mẫu này của bà cũng không giữ nổi...
Đằng nào cũng là đắc tội người khác, chọn cái nhẹ hơn trong hai cái hại, dì Trương đương nhiên thà làm phật ý Tô Chí Vũ còn hơn mất việc.
Dù sao đi nữa, ngôi nhà này vẫn là do Bạch phu nhân và Tô tiểu thư làm chủ, Tô Chí Vũ tuy là con trai, nhưng dù sao vẫn chưa trưởng thành.
Nghĩ tới đây, dì Trương lập tức nói:
“Mọi chuyện đều là lỗi của tôi, sáng nay nhận được tin có khách quý đến nhà, tôi phấn khích cả ngày, không nghỉ ngơi gì, chuẩn bị đủ thứ chỉ sợ tiếp đãi không chu đáo. Đợi mãi mới được gặp khách, tôi vui quá hóa rối, buột miệng khoác lác, nói mấy câu không nên nói. Thực lòng chỉ mong họ ở trong nhà được thoải mái, không ngờ lại phản tác dụng... khiến ai nấy không vui...”
Nói xong, dì Trương vô thức liếc nhìn Thẩm Huệ Huệ.
Dù trong lòng rủa xả cô bé không ngớt, nhưng không thể phủ nhận, mọi người rất dễ xiêu lòng trước kiểu tỏ ra đáng thương của Thẩm Huệ Huệ.
Lúc này, ánh mắt của Tô Chí Vũ nhìn bà như muốn bốc lửa.
Dì Trương không nhịn được, bắt chước Thẩm Huệ Huệ làm bộ dạng đáng thương.
Chỉ là Thẩm Huệ Huệ có vẻ ngoài xinh xắn, dáng người nhỏ nhắn gầy gò, khi giả vờ đáng thương lại càng làm nổi bật đôi mắt to tròn long lanh trông rất tội nghiệp.
Còn dì Trương tuổi tác đã lớn, cố bắt chước điệu bộ con nít như Huệ Huệ, chẳng những không thấy chút gì đáng thương, mà còn vô cùng gượng gạo, đặc biệt là đôi mắt nhỏ của bà, khiến người ta cảm thấy đầy toan tính và giả dối.