Phu nhân tuy không được lòng lão gia, nhưng có Tô tiểu thư là đứa con gái ngoan hiền, tình cha con có nhạt một chút cũng chẳng sao, chỉ cần tình ông cháu tốt là được.
Còn Tô Thiếu gia trước mắt, cũng thông minh và giỏi giang, chỉ là thông minh của anh ta lại dồn hết vào học tập.
Thành tích học tập của anh ta rất tốt, luôn nằm trong tốp đầu ở trường.
Nhà họ Tô hay nhà họ Bạch tuy đều giàu có, nhưng chưa từng xuất hiện ai là học bá, càng không có văn hóa thì lại càng khao khát người tài, ai nấy đều đặt kỳ vọng lớn vào Tô Chí Vũ, mong anh ta trở thành trạng nguyên đầu tiên của gia tộc.
Nhưng xét về mặt ứng xử, Tô Chí Vũ thua Tô tiểu thư không chỉ một hai bậc.
Thế nên, mãi đến giờ mới có được cơ hội quản sự lần đầu tiên, vậy mà vừa mới bắt đầu đã xảy ra chuyện thế này...
Dì Trương nghĩ đến đây, trong lòng càng sốt ruột, đang không biết phải làm thế nào thì bỗng cúi đầu xuống, chạm phải ánh mắt của Thẩm Huệ Huệ đang nhìn mình.
Ánh mắt cô bé ấy lanh lợi và tinh quái, dường như chỉ một cái nhìn đã thấu được tâm tư bà.
Một dự cảm bất ổn lập tức dâng lên trong lòng dì Trương...
Khi Tô Chí Vũ và dì Trương đang ra hiệu bằng ánh mắt, Thẩm Huệ Huệ núp sau lưng Tú Phân khẽ nhô đầu ra.
Thực ra Tô Chí Vũ tuy còn trẻ, nhưng lòng dạ cũng không ít.
Lúc khuyên can, anh ta đứng giữa Tú Phân và dì Trương, tận dụng lợi thế chiều cao, không chỉ che khuất tầm nhìn của Tú Phân mà cả Chu tiên sinh cũng không thể thấy được.
Từ góc độ của họ, chỉ nhìn thấy mái tóc và sau đầu của Tô Chí Vũ, hoàn toàn không thấy rõ màn trao đổi ánh mắt giữa hai người kia.
Chỉ tiếc, tính toán kỹ lưỡng đến đâu, lại bỏ sót mất một người – Thẩm Huệ Huệ!
Thẩm Huệ Huệ nhỏ người, nên không bị che khuất.
Cô bé chỉ mới ngẩng đầu lên đã trông thấy cảnh hai người trao đổi tín hiệu.
Biểu cảm khó xử và nghẹn ngào của dì Trương, Tô Chí Vũ thì vẫn chưa nhận ra, nhưng Thẩm Huệ Huệ thì lập tức phát hiện điều bất thường.
Thấy dì Trương nhận ra mình, Thẩm Huệ Huệ cũng chẳng né tránh, trước mặt dì Trương, liền nói với Tô Chí Vũ:
“Anh Chí Vũ, anh đừng ép hỏi dì ấy nữa, mặt dì Trương đỏ lắm rồi, trán cũng đẫm mồ hôi, trông dì ấy sợ hãi lắm...”
Giọng của Thẩm Huệ Huệ tuy rất nhỏ, nhưng do không gian xung quanh rộng rãi yên tĩnh, lại không ai khác lên tiếng, nên dù nhỏ tới đâu, lời nói cũng vang lên rõ ràng trong tai mọi người.
Tô Chí Vũ nghe thấy giọng cô bé, lập tức giật mình, theo phản xạ cúi đầu nhìn xuống.
Chỉ cúi một cái, anh ta liền để lộ dì Trương vốn bị mình che chắn phía sau.
Mặc dù sau khi nghe lời Thẩm Huệ Huệ, dì Trương lập tức cố gắng mím môi nặn ra một nụ cười, nhưng trong phút chốc, cảm xúc trên gương mặt không thể nào che giấu kịp.
Gương mặt đỏ ửng vì lo lắng, mồ hôi đọng rõ ràng trên trán, đều lọt vào mắt Tú Phân và Chu tiên sinh.
Lúc trước Tô Chí Vũ quay lưng về phía họ, giao tiếp bằng ánh mắt với dì Trương suốt một lúc.
Dù bị chắn tầm nhìn, nhưng họ đâu có ngốc, dĩ nhiên cũng nhận ra hai người đang lén trao đổi điều gì đó.
Chỉ không ngờ, phía sau Tô Chí Vũ, dì Trương lại có vẻ mặt như thế.
Dù không biết họ đang bàn bạc gì, nhưng nhìn thái độ thế kia, rõ ràng không phải chuyện tốt đẹp gì.
Lần này thì không cần Tú Phân lên tiếng, ngay cả Chu tiên sinh – người vốn ít nói – cũng bắt đầu thấy mất kiên nhẫn.
Từ lúc Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ bước qua cổng nhỏ biệt thự đến giờ, đã gần nửa tiếng trôi qua.