Một bộ váy mỏng màu hồng khói, búi tóc trâm hoa thời Đường, gương mặt trang điểm theo kiểu hoa đào, ở mi tâm được vẽ một bông hoa điền tinh xảo màu hồng.
Trang phục cổ đại vô cùng thử thách nhan sắc của nghệ sĩ. Có rất nhiều ngôi sao mặc trang phục hiện đại được công nhận là ưa nhìn, nhưng đến trang phục cổ đại thì lại thất bại liên tục.
Còn Bạch Nhân, khung xương rất đẹp, mặt mũi xinh xắn, khuôn mặt thon dài lộ ra vài phần mê hoặc trông như mỹ nhân bước ra từ bức tranh thời Đường.
Hiển nhiên chính là vũ cơ bậc nhất của Đại Đường.
Không tìm ra người thứ hai.
Về chuyện sử dụng người mới cho “Nghê Thường”, dân mạng mỗi người một ý.
Ban đầu họ đồng loạt chất vấn, nhưng sau khi tạo hình được tung ra, khá nhiều người đều “Thơm thật đấy.” ——
“Tạo hình này đẹp quá trời quá đất luôn! Đây chính là nữ chính trong tưởng tượng của tui nè!”
“Nữ diễn viên thần tiên kìa! Với nhan sắc này… Nếu không hot thì trời đất khó dung nha.”
“Thôi đi, giới showbiz không thiếu nhất chính là mấy cô nàng xinh đẹp, vẫn phải chờ xem thực lực thôi.”
“Cô ấy múa cũng không tồi đâu, thế thân lần trước trong video lật xe của Tống An Thị chẳng phải là cô ấy à.”
“Vũ đạo tốt không có nghĩa là diễn giỏi, phải xem thử đã.”
“Mị ủng hộ cách làm không mời ngôi sao ăn khách của đoàn phim. Nhóm nghệ sĩ ăn khách hiện nay vừa không biết diễn vừa đòi cát xê cao, thật sự không có gì đáng xem cả.”
Trên mạng có đủ mọi bình luận, đa phần là trung lập.
So với trên mạng thì nhà đầu tư vô cùng bất mãn về việc Triệu Tuần tự ý chọn nữ chính cho “Nghê Thường”.
Thậm chí, có nhà đầu tư buông lời thẳng thừng rằng nếu Triệu Tuần khư khư cố chấp sử dụng người mới thì họ sẽ rút vốn.
Áp lực đến từ nhà đầu tư khiến Triệu Tuần cực kỳ khó xử.
Một mặt, trong lòng anh ta đã trăm phần trăm xác định: Nhân vật Ngôn Hoan này phải là của Bạch Nhân.
Nhưng mặt khác, nhà đầu tư gây áp lực với mong muốn rằng nữ chính sẽ là người họ đề cử.
Dẫu sao đây là một IP lớn, nếu nổi tiếng, dĩ nhiên nữ chính sẽ nhận rất nhiều lợi ích. Nước phù sa sao có thể chảy ruộng ngoài được chứ.
Vì vậy, lập trường giữa nhà đầu tư và đạo diễn khác nhau, xuất hiện những ý kiến trái chiều không thể hòa giải được.
Đứng ở góc độ nghệ thuật, Triệu Tuần nhiều lần khiếu nại với nhà đầu tư, mong các ông lớn có thể gặp Bạch Nhân rồi hẵng quyết định lại.
Cuối tuần, Bạch Nhân nhận được cuộc gọi của Triệu Tuần, bảo cô mau chóng sửa soạn tới khách sạn Thịnh Hòa Đại một chuyến.
Đạo diễn Triệu sẽ thết đãi một bữa, mời các nhà đầu tư lớn tới để thuyết phục họ sử dụng người mới.
Đây là cơ hội duy nhất của Bạch Nhân.
Chỉ khi nào mấy nhà đầu tư lớn gật đầu thì nữ chính “Nghê Thường” mới xem như thật sự thuộc về cô.
Bạch Nhân vốn đang ở trong vườn hoa trồng một khóm Mẫu Đơn con, nghe vậy, rửa tay ngay, vào phòng quần áo chọn ra một bộ váy lễ phục màu đen đơn giản, sau đó trang điểm thật kỹ lưỡng cho mình.
“Đường Tạp! Đường Tạp!”
Nhân lúc Bạch Nhân rời đi, Đường Tạp đang giơ kìm sắt nhỏ, cố chịu đựng cơn buồn nôn, lén tiêu diệt giun đất trong vườn hoa.
Nghe tiếng la của Bạch Nhân, anh ấy hoảng sợ vội vứt kìm sắt, khôi phục lại biểu cảm lạnh lùng kiêu ngạo của một quản gia một cách vô cùng chuyên nghiệp. Đi tới cổng lớn, anh ấy nghiêm trang hỏi: “Thưa mợ, có gì dặn dò ạ?”
Bạch Nhân mặc chiếc váy đen phối với giày cao gót màu đen, cánh tay đang kéo thắt lưng, trong sự phong lưu và thoải mái lộ ra đôi phần đáng yêu ——
“Lái xe của Trần Hoài Kiêu ra ngoài, đưa tôi đến khách sạn Thịnh Hòa Đại đi.”
Đường Tạp nghe theo, gật đầu rồi hỏi: “Lúc trước, cậu chủ có để vài chiếc xe trong ga-ra, mợ muốn dùng chiếc nào?”
“Tôi có thể tự chọn sao?”
“Đương nhiên rồi, cậu chủ giao cho tôi tất cả chìa khóa, mợ có thể sử dụng chiếc nào cũng được.”
Bạch Nhân ngẫm nghĩ, hỏi: “Anh ấy thường sử dụng chiếc nào nhất?”
“Bugatti EB Veyron siêu tốc độ. Cậu ấy thường đua bằng chiếc này, lái trông rất ngầu. Mợ có muốn sử dụng chiếc xe này không.”
“Xe đua… Thôi không cần đâu.” Bạch Nhân suy nghĩ rồi nói: “Anh lấy chiếc anh ấy dùng để đi làm nhiều nhất đi.”
Chốc lát sau, Đường Tạp lái một chiếc Maybach bóng lưỡng đến cửa nhà. Quay cửa sổ xe xuống, anh ấy nói với Bạch Nhân: “Thưa mợ, mời lên xe.”
Bạch Nhân mở cửa xe, thoải mái ngồi lên và cười nói: “Tôi nhớ trước đây trong ga-ra chỉ có một chiếc thôi à.”
“Cậu chủ rất mê xe, cất giữ khá nhiều xe thể thao bản giới hạn. Nhưng vì trước kia cậu ấy chỉ ở công ty, nửa năm không về nhà lần nào nên mấy chiếc xe đó cũng chỉ để trong khu vực riêng trong tầng hầm ga-ra của công ty.”
Đường Tạp vừa lái xe, vừa từ từ giải thích: “Gần đây cậu ấy về nhà nhiều hơn nên thường dùng mấy chiếc này, thế là bảo người ta lái về hết.”
Bạch Nhân thờ ơ khẽ nhún vai: “Anh ấy thường sử dụng chiếc xe này sao?”
“Vâng, thưa mợ. Cậu chủ thường dùng chiếc Maybach này cho các cuộc họp hành làm ăn, dạ tiệc, hoặc trao thưởng thảm đỏ các giải điện ảnh truyền hình.”
“Nice.”
Qua kính chiếu hậu, Đường Tạp thấy Bạch Nhân mỉm miệng cười, như đang có ý tưởng gì.
Anh ấy biết không nên hỏi nhiều, vì vậy chỉ im lặng làm tròn công việc và chức trách của mình.
Nửa tiếng sau, chiếc Maybach dừng trước khách sạn Thịnh Hòa Đại.
Bạch Nhân không sốt sắng xuống xe, mà để Đường Tạp đỗ xe ở vị trí dễ thấy nhất trước cổng lớn. Sau đó, xuyên qua ô cửa kính tối màu, cô quan sát tình hình xung quanh.
Tất nhiên, các nhà đầu tư lớn không ưa một người mới chẳng có danh tiếng gì như cô. Vì thế, trong bữa cơm này, ngoài mặt đạo diễn Triệu bảo cô tới đây gặp mặt các ông lớn, dùng thực lực đả động đến họ.
Nhưng Bạch Nhân biết, nhà đầu tư hoàn toàn chẳng quan tâm việc cô biết diễn hay không. Dù cô vào vai nữ chính Ngôn Hoan sống động đến đâu thì e rằng những ông lớn này cũng sẽ không thèm liếc cô lấy một cái.
Nói trắng ra, cô chính là người tiếp khách trong bữa cơm này.
Hay khó nghe hơn, có lẽ cô còn phải hy sinh nhan sắc hòng làm họ vui lòng.
Trước khi đến, Triệu Tuần hàm súc nói qua điện thoại rằng —— “Bạch Nhân, cô là người thông minh, vào giới showbiz này rồi thì có chỗ nào sạch sẽ đâu.”
Đạo diễn Triệu thật sự hy vọng cô có thể đóng bộ “Nghê Thường”, nhưng khả năng của anh ta có hạn. Điều duy nhất anh ta có thể làm… chính là giúp cô làm cầu nối.
Vả lại, Triệu Tuần cũng tin tưởng tuyệt đối rằng dù những nhà đầu tư lớn nọ thường xuyên gặp trai xinh gái đẹp trong giới giải trí, nhưng người có ngoại hình như Bạch Nhân chắc chắn khỏi phải bàn.
Bạch Nhân đã thấy rất rõ tính chất của bữa cơm này.
Tuy nhiên, cô vẫn phải tới, nhất thiết phải tới…
Ngôn Hoan là cơ hội của cô. Bộ IP với độ thảo luận và độ hot lớn nhường này, chỉ cần cô có thể nắm chắc thì cô sẽ bước một bước đến gần mục tiêu hơn.
Vậy nhưng, cô cũng không thể đánh cược hết tất cả, cho cô mười nghìn gan hùm mật gấu cô cũng không dám cắm sừng Trần Hoài Kiêu đâu.
Thế nên, cô đi xe của Trần Hoài Kiêu ra ngoài, định bụng chờ các ông lớn tới thì mới bước xuống xe.
Trần Hoài Kiêu thường ngồi xe này, vậy các ông lớn trong giới sẽ vô cùng quen thuộc với nó.
Mục đích của Bạch Nhân chính là để họ ngờ ngợ không biết rốt cuộc mối quan hệ giữa cô và Trần Hoài Kiêu là bạn bè, họ hàng hay thân mật hơn, vậy… họ sẽ không dám quá khinh suất.
Dù không thể nói rõ điều gì, nhưng ít ra cũng không thể lặng thinh được.
Đây là phần thắng duy nhất tối nay của cô: Mượn trận gió đông của chồng để thuận lợi giành lấy vai Ngôn Hoan.
...
Đường Tạp thấy Bạch Nhân không xuống xe, hết nhìn đông tới nhìn tây như chờ đợi điều gì, anh ấy cũng âm thầm hiểu ra đôi chút, vì vậy kiên nhẫn chờ cùng với cô.
Chẳng bao lâu sau, Bạch Nhân thấy đạo diễn Triệu lái xe tới, đậu ở bên kia đường.
Anh ta ân cần xuống xe, đón các nhà đầu tư mặc vest xuống rồi cùng băng qua đường.
Qua kính cửa sổ, Bạch Nhân quan sát, định chờ họ đến gần hơn thì cô sẽ xuống xe, chạm mặt họ một cách hoàn hảo.
Nào ngờ, lúc này, điện thoại của Đường Tạp rung lên.
Trên màn hình điện thoại di động, Trần Hoài Kiêu gửi tới một hàng chữ ngắn gọn ——
“Cho anh ba mươi giây, đưa cô ấy đi, không thì anh đi.”
Đường Tạp thầm giật thót, nghiêng đầu nhìn về phía khách sạn. Trên ban công lầu hai, anh ấy thấy bóng dáng cao ráo và lạnh lùng của Trần Hoài Kiêu.
Sao anh ấy lại quên được chứ. Hôm nay anh ấy chuẩn bị đầu đuôi kế hoạch lịch trình cho cậu chủ, bao gồm cả bữa cơm tối bàn chuyện làm ăn ở khách sạn Thịnh Hòa Đại.
Thị lực Trần Hoài Kiêu tốt thật, chắc anh đã chú ý tới chiếc xe Maybach đang đỗ hồi lâu dưới này rồi.
Bạch Nhân canh đúng thời gian, đang định mở cửa xuống xe thì Đường Tạp lập tức đạp mạnh chân ga, lái nhanh đi.
“Đường Tạp, anh làm gì thế!” Bạch Nhân kinh hãi: “Mau dừng xe lại!”
“Thưa mợ, xin lỗi.”
Đường Tạp không dừng lại, chạy lên cầu vượt rồi mới giải thích: “Cậu chủ cũng ở trong khách sạn. Có vẻ cậu ấy không muốn mợ lén cậu ấy… tham gia một bữa cơm như vậy đâu.”
Bạch Nhân vất vả lắm mới chờ được cơ hội, vậy mà nó chỉ trôi qua trong thoáng chốc khiến cô tức giận không thôi ——
“Từ lâu, tôi và anh ta đã có giao ước không can thiệp vào cuộc sống của nhau rồi. Đường Tạp, làm ơn dừng xe ngay cho.”
Đường Tạp khó xử đáp: “Thưa mợ, chúng ta nên về thôi ạ, bữa cơm này không đơn giản đâu ạ. Mợ sẽ bị ức hiếp đấy.”
“Một tháng Trần Hoài Kiêu trả anh bao nhiêu thì tôi sẽ trả gấp đôi. Bây giờ, anh lập tức đưa tôi quay lại mau!”
“Không phải là chuyện tiền nong ạ.” Đường Tạp nói: “Mợ thật sự không nên đi.”
Bạch Nhân thấy anh ấy quá trung thành, không dễ để cô có thể tùy ý lung lay mua chuộc.
“Được, bây giờ anh đã chở tôi đi rồi.” Bạch Nhân trông thấy gần đó có một khu mua sắm lớn: “Mau dừng xe, tôi muốn đi dạo phố.”
“Thưa mợ.”
“Anh muốn hạn chế tự do của tôi sao?”
Đường Tạp không thể vượt quyền Bạch Nhân, đành phải dừng xe ở vệ đường: “Thưa mợ, tôi vô cùng xin lỗi.”
Bạch Nhân không kịp so đo với anh ấy. Cô xuống xe, giẫm giày cao gót, vội vã chạy đến khách sạn Thịnh Hòa Đại.
Triệu Tuần gửi tin nhắn cho Bạch Nhân: “Chuyện gì thế, tới trễ à?”
Bạch Nhân: “Xin lỗi, đạo diễn Triệu, cho tôi năm phút thôi ạ. Tôi sắp tới rồi ạ.”
Triệu Tuần: “Nhanh lên đi.”
Bạch Nhân bắt taxi ở ven đường, hấp tấp ngồi vào: “Khách sạn Thịnh Hòa Đại, nhanh lên ạ.”
Tài xế lái xe đi.
Chẳng bao lâu sau, tin nhắn của Trần Hoài Kiêu đến ——
“Nghe lời đi, mau về nhà.”
Bạch Nhân tức giận vì Trần Hoài Kiêu làm hỏng chuyện của cô. Đầu ngón tay ấn mạnh, cô gõ ra vài chữ: “Trần Hoài Kiêu, bắt đầu từ hôm nay, chúng ta hết tình cạn dục!”
chx: “hết tình cạn “dục”?”
Đuôi sam nhỏ: “Đúng vậy, hôn nhân Plato (*) chào mừng anh :)”
(*) hay còn gọi là Platonic love: chỉ tình yêu thuần khiết, không có nhu cầu tìиɦ ɖu͙ƈ giữa hai người. Platonic love được đặt tên theo vị triết gia thời Hy Lạp cổ - Plato. (Nói trắng ra là không làm chuyện phòng the ấy.)
chx: “Tôi có thể chịu đựng, nhưng e là em không nhịn nổi đâu.”
Trong đầu Bạch Nhân lại hiện lên gương mặt điển trai và lạnh lùng của anh, cùng dáng người gần như hoàn hảo kia.
Quả thật chưa chắc cô sẽ… nhịn nổi.
Đuôi sam nhỏ: “Đồ khó ưa!”
chx: “[Mỉm cười].”
...
Bạch Nhân vội vàng chạy tới khách sạn Thịnh Hòa Đại. Triệu Tuần đón cô ở cửa. Dọc đường, anh ta liên tục trách cứ: “Cô có thể biết điều chút được không, ngôi sao cỡ nào mà dám để nhà đầu tư chờ đợi thế hả, dù là cấp bậc ảnh đế ảnh hậu cũng không dám thế đâu!”
“Xin lỗi, đạo diễn Triệu. Tôi gặp chuyện bất trắc trên đường ạ.”
“Không sao chứ?”
“Không sao ạ.”
Trước cửa phòng bao Hà Đường Nguyệt Sắc, Bạch Nhân chỉnh trang lại mặt mũi và quần áo, mỉm cười, rồi đẩy cửa vào.
Mấy nhà đầu tư đã đợi đến mức mất hết kiên nhẫn. Thấy cô đi vào, họ nói thẳng: “Chưa nổi tiếng đâu đấy, mà đã bắt đầu bệnh ngôi sao rồi. Tôi thấy không cần thiết bàn lại nữa, chuyện này đã vô cùng…”
Sau khi anh ta thấy Bạch Nhân, câu nói đó bị nuốt ngược trở vào như dây đàn bị đứt đột ngột.
Gương mặt của Bạch Nhân không có chỗ nào để chê cả, da trắng, dáng đẹp. Sau khi ăn diện tỉ mỉ, cô trông càng rực rỡ và chói lóa, mắt tỏa sáng lấp lánh.
Các ông lớn nhìn thẳng vào cô, cuối cùng đã hiểu tại sao một đạo diễn nổi tiếng như Triệu Tuần cũng một mực tiến cử cô.
Nói không ngoa, chỉ với nhan sắc này thì mười Tống An Thị gộp lại cũng không bì kịp.
Trên bàn cơm, Triệu Tuần cực lực tiến cử Bạch Nhân. Anh ta vừa cho họ xem video thử vai của Bạch Nhân trong phim trường, vừa khen ngợi diễn xuất của cô chắc chắn sẽ vượt qua thử thách.
Mấy ông lớn vừa lia qua video thử vai của cô đã dời mắt đi ngay. Thứ họ chú ý nhất…vẫn là gương mặt của Bạch Nhân.
Triệu Tuần nháy mắt với Bạch Nhân.
Bạch Nhân lập tức đứng dậy, ngoan ngoãn kính rượu các ông lớn.
Từ đầu đến cuối, cô luôn giữ thái độ đúng mực, dù đang cười nhưng nụ cười kia khá nhạt nhòa…
Có một nhà đầu tư đặt tay lên tay Bạch Nhân nhằm thử thăm dò sơ, cô lập tức rụt lại như bị điện giật.
Sự ghê tởm mãnh liệt xộc lên đầu.
Ngoài Trần Hoài Kiêu ra, những người đàn ông khác chạm vào cô, cô đều…vô cùng buồn nôn.
Các ông lớn đã “dày dạn kinh nghiệm”, không cần làm quá mọi chuyện lên thì họ cũng nhận ra Bạch Nhân không có suy nghĩ về chuyện đó.
Không chịu hy sinh và đổi chác, mà còn muốn giành được vai nữ chính đáng mơ ước ư, sao dễ vậy được.
Thái độ của các ông lớn cũng lạnh tanh, họ nói thẳng ngay trước mặt Bạch Nhân ——
“Bộ phim “Nghê Thường” được đầu tư khủng, nữ chính nhất định không thể là người mới.”
“Quá mạo hiểm.”
“So người mới có kỹ thuật diễn xuất với ngôi sao ăn khách không có kỹ thuật diễn, dĩ nhiên người sau sẽ được khán giả chào đón hơn. Thị trường chính là thế.”
Đạo diễn Triệu bất bình, tức giận nói: “Dù ngôi sao ăn khách được chào đón nhưng nếu khả năng diễn xuất không tốt, thì khán giả cũng sẽ mất hết cảm xúc. Đây là lý do vì sao những năm gần đây rating của IP cổ trang lớn liên tục xuống thấp. Kịch bản là một phần, nhưng phần lớn trách nhiệm… cần phải quy tội cho diễn viên đấy.”
“Chúng tôi đã lăn lộn trong giới này nhiều năm rồi. Đạo diễn Triệu, anh cảm thấy anh hiểu thị trường hơn chúng tôi sao?”
“Tôi không hiểu thị trường, nhưng tôi biết chỉ khi làm ra tác phẩm điện ảnh truyền hình hay, mới không phụ lòng sự tin tưởng và phí tiền xem của khán giả.” Khá cương nghị, Triệu Tuần nói một cách dứt khoát: “Tôi không thể để ngôi sao ăn khách không biết diễn phá hoại danh tiếng nhiều năm qua của mình được. Nếu các ông kiên quyết không chấp nhận Bạch Nhân, vậy tôi không gánh vai trò đạo diễn này nữa. Các ông vui lòng mời nhân tài khác đi.”
Bạch Nhân không ngờ Triệu Tuần lại bảo lãnh cô tới mức này. Cô thầm cảm động không dứt.
Mấy nhà đầu tư nhíu mày.
Họ có thể không xem một diễn viên mới ra gì, nhưng không dễ mời một đạo diễn tiếng lành đồn xa trong giới như Triệu Tuần đâu!
Nhà đầu tư đã là cáo già nghìn năm nên đương nhiên họ không thể thể dễ dàng xuống nước được.
Người đầu tư vừa động tay động chân với Bạch Nhân, cười nói: “Nếu đạo diễn Triệu đã đứng ra bảo lãnh cho cô diễn viên mới này thì chúng tôi cũng sẽ tin tưởng vào mắt nhìn của đạo diễn Triệu. Đạo diễn Triệu theo đuổi hoài bão, còn nhà đầu tư bọn tôi theo đuổi lợi ích kinh tế. Suy cho cùng, diễn viên mới có thực lực lấy được vai nữ chính không, chúng tôi còn nghi ngờ lắm.”
Triệu Tuần lập tức đáp: “Tôi có thể bảo cô ấy biểu diễn một cảnh tại đây, chắc chắn sẽ không làm các vị thất vọng.”
“Thật sự không cần đâu.” Nhà đầu tư xua tay, rồi nói với Bạch Nhân: “Tôi nghe nói Trần tổng của truyền thông Xán Tinh đang ở phòng bao kế bên, nếu cô có thể mời anh tới đây uống với chúng tôi vài ly thì vai nữ chính sẽ là của cô.”
Anh ta vừa dứt câu, sắc mặc của Triệu Tuần bỗng chốc tái nhợt.
Trần Hoài Kiêu là nhân vật nào chứ, anh không biết cả nể ai cả.
Bạch Nhân là một người mới không có danh tiếng gì, sao cô có thể mời ông lớn đó tới được chứ. Thậm chí, cô còn chẳng có tư cách gặp anh nữa…
Các nhà đầu tư mỉm cười nhìn Bạch Nhân, thuận miệng nói giỡn để cô biết khó mà lui thôi.
Nhưng nào ngờ đâu Bạch Nhân đứng lên, nói rất có khí phách: “Mong các ngài nói được làm được.”
Nói đoạn, cô không chút do dự đi ra khỏi phòng bao.
Các ông lớn nhìn nhau với vẻ hoang mang.
Không phải chứ, thật sự có người cứng đầu thế cơ à?