Buổi tối, Bạch Nhân thắp đèn tinh dầu và ngồi tắm trong bồn tắm lớn cực sang trọng.
Bồn tắm có chức năng massage. Từng sóng nước dập dềnh. Cô duỗi cánh tay trắng nõn như sữa, vớt bọt nước lên và nhẹ nhàng thổi.
Điện thoại di động được đặt bên cạnh bồn tắm, tin nhắn của Tôn Lê Lê liên tục được gửi tới ——
“Tống An Thị đăng bài xin lỗi trình bày rõ ràng rồi, nhưng không có tác dụng gì. Mọi người vẫn đang mắng cô ta.”
“Nghe nói nhà đầu tư của “Nghê Thường” chuẩn bị chọn lại nữ chính rồi.”
“Nhiều nhãn hàng cao cấp do Tống An Thị đại diện cũng đăng bài thanh minh, bày tỏ đã chấm dứt hợp đồng với Tống An Thị nữa đó.”
“Đợt này, Tống An Thị lật xe hoàn toàn rồi!”
Bạch Nhân nhẹ nhàng quét nhìn màn hình điện thoại. Cô đã dự liệu mọi thứ từ sớm nên không để tâm lắm.
Trong thời đại toàn dân hóng drama này, là nghệ sĩ của công chúng, họ càng phải thận trọng hơn từ lời nói đến việc làm, dù chỉ có chút ít sai lầm cũng sẽ bị phóng đại vô hạn.
Ỷ mình có tên tuổi, chỗ dựa vững chắc, mà làm mưa làm gió thì sớm muộn gì cũng sẽ bị nghiệp quật mà thôi.
Tống An Thị ngu ngốc như thế đấy.
Trong khi đang ngâm bồn thoải mái, dường như Bạch Nhân nghe được âm thanh mở cửa ở dưới lầu, ngay sau đó là tiếng bước chân trầm ổn quen thuộc.
Ngoài Trần Hoài Kiêu ra thì không có người thứ hai.
Nhưng đã một khoảng thời gian Trần Hoài Kiêu không về nhà. Hầu hết thời gian, anh ở phòng riêng của mình tại tầng cao nhất trong truyền thông Xán Tinh, và sẽ đi đua xe vào cuối tuần trong hai hoặc ba ngày.
Đối với anh, căn nhà này như khách sạn để anh thỉnh thoảng về ngủ nghỉ thôi.
Bạch Nhân nhìn ra Trần Hoài Kiêu thật sự không thích cô.
Dĩ nhiên, từ lâu cô đã chẳng quan tâm đến chuyện này.
Trần Hoài Kiêu coi cô là nơi để thỉnh thoảng thư giãn và vui vẻ. Đương nhiên cô cũng xem Trần Hoài Kiêu thành công cụ người.
Cuộc hôn nhân này vốn dĩ chỉ theo nhu cầu.
...
Khi Bạch Nhân đang sửa soạn đứng dậy, cô nghe “két”, cửa phòng tắm bị mở ra!
Bạch Nhân thầm giật mình, vội vàng ngồi lại xuống bồn tắm và dồn bọt xà phòng tới trước người mình.
Anh bình tĩnh đi vào. Trong hơi nước mơ màng, anh mặc áo choàng tắm màu đen… trông khá thanh nhã và sang trọng.
Anh đi tới bồn tắm, mắc áo choàng tắm lên móc áo một cách tự nhiên, rồi bước vào bồn tắm.
Bạch Nhân nhận thấy mực nước dâng lên cao, đã sắp tràn đến mũi cô. Cô vội ngồi cao hơn đôi chút, dựa lưng sát vào tường.
Kích cỡ bồn tắm vô cùng lớn, như bể nước nóng vậy. Dù chứa tận hai người nhưng vẫn rất rộng.
Khoảng hai ba tuần không gặp nhau, thế mà Trần Hoài Kiêu chẳng nói chẳng rằng đã “tiếp xúc trần trụi” với cô vậy rồi. Anh không mảy may băn khoăn và mất tự nhiên.
Bạch Nhân đưa tay kéo bọt sữa tắm lại, tạo thành nhiều bọt trắng hơn để tránh sự bối rối giữa hai người: “Anh không biết phép lịch sự à.”
“Đây là nhà tôi, sao tôi phải lịch sự.”
Cánh tay rắn chắc khoác lên thành bồn tắm, đường cong cơ bắp đẹp đẽ và lưu loát. Anh nhíu mày liếc nhìn cô.
Da cô trắng ngần, mái tóc được búi hình củ tỏi rất đáng yêu, vài sợi tóc đen nhánh ướt đẫm buông xõa xuống bên tóc mai. Trong sương mù mờ mịt, gương mặt xinh đẹp của cô trông đôi phần lười nhác.
Thấy sự xót xa trong mắt anh, Bạch Nhân quyết định chuyển sang ngồi gần anh, nũng nịu đáp: “Đau chết luôn.”
Bạch Nhân giỏi nhất chuyện bẻ giọng làm nũng này.
“Từ nhỏ em đã hiếu thắng rồi. Hồi trung học, trong lớp có một chị đại ức hiếp em, em đã đánh cô ta sưng mặt luôn cơ mà, ai bắt nạt em nổi chứ.” Trần Hoài Kiêu điềm nhiên nói: “Tự biên tự diễn mà ăn một cái tát đã hủy hoại hình tượng trong sáng của Tống An Thị một cách thẳng thừng. Bây giờ em còn giả bộ đáng thương làm gì nữa.”
Bạch Nhân bĩu môi.
Quả nhiên, chẳng thể gạt được Trần Hoài Kiêu chuyện gì cả.
Anh hiểu rất rõ tính tình của cô.
Sao cô có thể vô duyên vô cớ để bản thân mình bị ức hiếp chứ.
“Nếu anh biết rồi thì còn hỏi làm gì nữa.” Bạch Nhân hơi nhích ra xa, lạnh nhạt đáp: “Em thắng đậm trận này, anh có vấn đề gì à.”
Trần Hoài Kiêu cũng không biết mình rốt cuộc mình bị làm sao nữa. Từ xế chiều sau khi xem video, anh thấy uất nghẹn trong lòng, không tài nào giải tỏa được.
Vì muốn đứng vững ở Bắc Thành, cô lựa chọn cách kết hôn, không tiếc đánh cược bằng nửa đời sau của mình.
Hiện giờ, để tiêu diệt chướng ngại vật trên đường, rõ ràng có thể né tránh nhưng cô vẫn chìa mặt hứng chịu cái bạt tai đó.
Ai biết được mai này cô có phản bội anh, bán đứng anh, hay thậm chí rời xa anh vì lợi ích không chứ.
Vừa nghĩ tới khả năng cuối cùng, lòng Trần Hoài Kiêu hệt như con thú bị nhốt trong lồng đang tông trái xô phải, cực kỳ khó chịu.
Bạch Nhân thấy Trần Hoài Kiêu sa sầm mặt, thầm hiểu ra đôi chút.
Trần Hoài Kiêu không thích phụ nữ quá toan tính, mà mình… lại trở thành kiểu người mà anh ghét nhất.
“Trần Hoài Kiêu, đây đâu phải là ngày đầu tiên anh quen biết em, khiến anh phải tức giận đến thế cơ à.”
Bạch Nhân tao nhã đứng lên, mũi chân trắng nõn bước ra và đi tới khu tắm. Sau khi tùy tiện dội nước, cô mặc áo choàng tắm rồi đi ra ngoài.
Trần Hoài Kiêu không cản cô. Anh dõi mắt theo bóng lưng lả lướt rời đi của cô.
Chỉ để lại một mùi hương thơm ngát, thoang thoảng trước mũi anh, lan tỏa khắp mọi nơi...
Trần Hoài Kiêu nhặt một cánh hoa hồng lên và bóp mạnh.
Anh cũng không biết mình làm sao thế này.
Cảm giác như… đang bị vây hãm vậy.
*
Thay đầm ngủ xong, Bạch Nhân ngồi trước gương trang điểm và dùng trứng gà đã luộc chín để lăn vết đỏ trên má trái.
Chẳng mấy chốc, Trần Hoài Kiêu cũng đi ra. Anh vẫn mặc áo ngủ màu đen, cổ áo mở hai nút, xương quai xanh như ẩn như hiện trông khá gợi cảm.
Bạch Nhân và anh thoáng liếc nhau qua gương.
Cô cho rằng hai người vừa mới cãi nhau, với một người bướng bỉnh như Trần Hoài Kiêu thì anh chắc chắn sẽ không chạm vào cô.
Nào ngờ anh lại đi tới chỗ cô.
Bạch Nhân vội đứng dậy, lùi lại vài bước: “Tối nay em không có hứng.”
Trần Hoài Kiêu cười mỉa: “Em bây giờ, tôi càng không có hứng.”
Anh đi tới trước bàn trang điểm, đặt một thứ xuống rồi xoay người ra khỏi phòng.
Bạch Nhân thoáng nhìn món đồ mà anh để lại ——
Một chai thuốc mỡ giảm sưng.
...
Đoàn phim “Nghê Thường” vừa khai máy đã xuất hiện quá nhiều phiền phức và sóng gió, tranh cãi cũng liên tục nổ ra.
Dĩ nhiên, có tranh cãi sẽ có độ hot.
Tất cả những chủ đề sóng gió này nhằm để dự trữ hiệu quả cho việc công chiếu “Nghê Thường”, thế nên nhất thời không thể nói rốt cuộc đây là phúc hay họa.
Tống An Thị đã chấm dứt hợp đồng với đoàn phim rồi. Bây giờ, đoàn phim đang gấp rút tìm kiếm một nữ diễn viên phù hợp.
Bộ IP “Nghê Thường” đang rất được chú ý. Sau khi Tống An Thị chấm dứt hợp đồng, có khá nhiều nghệ sĩ đều để mắt tới vị trí nữ chính.
Đạo diễn cũng phỏng vấn rất nhiều ngôi sao nữ mà các nhà đầu tư đẩy tới. Tuy nhiên, dù khả năng diễn xuất qua cửa nhưng vũ đạo lại không ổn.
Những người biết vũ đạo thì diễn xuất lại quá tệ. Khó khăn lắm mới tìm được người vừa biết diễn vừa biết nhảy, nhưng khi hóa trang kiểu cổ lại thật sự rất xấu...
Dạo này, đạo diễn và nhà sản xuất đang phải đau đầu nhức óc vì vấn đề nữ chính.
Đoàn phim đã khai máy, không thể kéo việc tuyển diễn viên quá lâu, nhất định phải mau chóng chọn được người.
Trên lối đi bộ trong Cung đình của phim trường, một số nữ diễn viên đang thử vai cho một cảnh quan trọng nhất của bộ phim ——
Phân đoạn nữ chính Ngôn Hoan đứng ở góc tường, nghe trộm cuộc đối thoại giữa thái giám và vị quan to. Sau khi biết được người yêu từng bán đứng mình vì quyền thế và lợi ích, nàng vừa khiếp sợ vừa giận dữ.
Cảnh này rất thách thức kỹ năng diễn xuất. Hôm nay có bốn nữ diễn viên tới thử vai bằng phân cảnh này.
Mấy cô vũ công cũng kéo Bạch Nhân tới xem cho vui.
“Toàn là các nữ diễn viên của mấy ông tai to mặt lớn không đấy. Có ba người do nhà đầu tư đẩy vào, còn một người khác được nhà sản xuất đề cử.”
“Có nhiều ngôi sao cạnh tranh với nhau, không biết ai có thể giành được vai nữ chính đây.”
“Cái này không dễ đâu, vừa biết diễn vừa biết nhảy, đúng là một thử thách với kỹ năng cơ bản của các nghệ sĩ mà.”
Với ý định học hỏi, Bạch Nhân đi theo các cô ấy đứng ở một bên có tầm nhìn rộng rãi để quan sát buổi thử vai trong phim trường.
Bốn nữ diễn viên thay phiên nhau thử vai, thành ra nữ chính “Ngôn Hoan” được thể hiện qua những phong cách khác nhau.
Có cảnh khóc rất ghê, khóc đến mức tan nát cõi lòng; còn có người thiên về cuồng loạn, diễn đến nỗi mặt mũi nổi hết cả gân xanh...
Đạo diễn Triệu Tuần nổi tiếng nghiêm khắc và không nể tình ai. Anh ta cau mày, liên tục lắc đầu ——
“Quá lố rồi!”
“Không được không được, nét mặt cứng quá.”
“Rốt cuộc mấy người có biết diễn xuất không đấy! Mấy người lăn lộn nhiều năm trong giới showbiz rồi, mà sao cứ như một người mới toanh vừa ra nghề thế hả.”
Có một tiểu hoa mới vào giới giải trí, trước đây luôn được fan tung hô và được nhà đầu tư chiều chuộng, sao có thể cam chịu bị đạo diễn Triệu soi mói. Thế nên, cô ta lập tức phản pháo: “Đạo diễn Triệu, trước kia chúng tôi đã từng đóng rất nhiều bộ ăn khách, vậy mà ông dám so sánh chúng tôi với người mới, quá khinh thường người khác rồi đấy.”
Triệu Tuần thấy cô diễn viên này đã diễn tệ hại, mà còn già mồm. Vì vậy, anh ta chỉ vào Bạch Nhân đang đứng bên cạnh quan sát học hỏi, kêu tới: “Được, chỗ tôi có sẵn người mới đây, để cô nhìn thử cho biết. Cô ấy là vũ công, không hề có kỹ năng diễn xuất, xem cô ấy diễn thì các cô sẽ biết vấn đề ở đâu ngay thôi.”
Bạch Nhân ngơ ngác đi tới: “Đạo diễn Triệu, tôi không chuẩn bị gì hết ạ.”
Triệu Tuần xua tay: “Không sao, cô cứ diễn đại đi.”
Anh ta vốn muốn cô ngôi sao ăn khách này nhìn thử để biết diễn xuất lố lăng của mình… chẳng khác biệt gì so với một người mới cả.
Bạch Nhân không có lựa chọn nào khác đành phải tạm thời ra trận.
Trước đây, cô từng đọc tiểu thuyết gốc “Nghê Thường” rồi. Vậy nên, cô nắm rõ nội dung và tính cách nữ chính như lòng bàn tay. Ban nãy, trong quá trình quan sát các cô ấy thử vai, cô cũng không ngừng suy đoán tâm lý của nữ chính.
Vào lúc này, vừa hay cô có thể thử xem.
“Tôi diễn không giỏi, mọi người cứ xem thôi ạ.”
Sau khi đạo diễn hô “Bắt đầu”, Bạch Nhân nhập vai tức thì.
Ngay khi vừa nghe lén được cuộc nói chuyện giữa thái giám và quyền thần, cô lảo đảo chạy tới cuối hành lang cung điện. “Bộp”, một tiếng vang nặng nề, cô bổ nhào khuỵu xuống đất.
Các cô vũ công âm thầm hốt hoảng, đây là nền lát đá đó, cô thật sự chịu chơi thế à.
Chẳng biết đầu gối đau cỡ nào nữa đây!
Đám diễn viên nữ khoanh tay, nhìn Bạch Nhân một cách khinh bỉ: “Đúng là khoa trương quá mức.”
Triệu Tuần nói: “Thấy chưa, mấy cô cũng hệt như cô ấy, chỉ biết biểu lộ cảm xúc ngoài mặt, trong mắt không hề có một chút cảm xúc nào. Đây chính là kỹ năng diễn xuất của người mới đấy. Mấy người đúng là không biết xấu hổ mà.”
Lúc anh ta vừa muốn hô dừng, chợt quét qua biểu cảm của Bạch Nhân.
Cô bổ nhào khuỵu xuống đất, nhưng lại nở một nụ cười quỷ quái khó thể phát hiện.
Tựa như cười… nhưng không phải cười.
Cô loạng choạng đứng lên, nhìn những tòa nhà tráng lệ của Đại Minh Cung ở nơi xa với đôi mắt ngấn nước.
Cô vẫn đang cười, khống chế biểu cảm, không cho một giọt nước mắt nào rơi xuống.
Bi thương, tức giận và không cam lòng…
Cô chầm chậm ngoái lại, nhìn về phía con đường dài mình vừa đi tới bằng ánh mắt phức tạp, như thể cô đang nói lời từ biệt với quá khứ của mình.
Giây phút cô xoay người, nước mắt chảy xuống. Và trong khoảnh khắc đó, tất cả cảm xúc đều tan biến hết.
Bây giờ Ngôn Hoan không còn vướng bận, không còn đau thương.
Cô nhìn về hướng chính điện của Đại Minh Cung, từng bước từng bước… đi về phía bóng tối không một tia sáng.
...
Thử vai kết thúc, phim trường im lặng như tờ.
Tất cả mọi người đang mải đắm chìm trong màn diễn xuất vừa rồi của Bạch Nhân, tựa như cô gái đó đã ký khế ước với tai ương, hóa thân thành yêu quái và đang sờ sờ xuất hiện trước mặt họ.
Bạch Nhân chính là Ngôn Hoan!
Vừa nãy, những diễn viên nữ không phục thì bây giờ trên mặt tất cả đều hiện rõ rành rành bốn từ “tâm phục khẩu phục”.
Kéo bừa một diễn viên quần chúng ngay tại đây thôi mà đã diễn tốt thế rồi, họ… thật sự rất xấu hổ khi phải tiếp tục cạnh tranh vị trí nữ chính.
“Đạo diễn, thôi, tôi sợ tôi không diễn được nữ chính đâu.”
“Tôi cũng vậy, tôi sẽ nói với công ty rằng do tôi chủ động rút lui.”
Các nữ diễn viên ngượng ngập rời đi.
Phó đạo diễn thấy tình hình này, vội gọi các cô ấy lại: “Đừng đừng đừng, thử lại là được mà.”
Có châu ngọc ở đây, nhóm diễn viên tự biết mình không thể vượt qua được diễn xuất của cô diễn viên quần chúng vừa rồi, nên tất cả đều khéo léo từ chối.
Phó đạo diễn nản lòng: “Chuyện tìm người này đâu có dễ đâu, hiếm hoi lắm mới có bốn người tới, mà chẳng ai vừa ý cả.”
Triệu Tuần cau chặt mày, nhìn Bạch Nhân một cách kinh ngạc.
Bạch Nhân cảm thấy có vẻ như mình đã gây chuyện rồi, chỉ sợ Triệu Tuần nhất thời không cam lòng, lấy lại vị trí múa chính mà cô khó khăn lắm mới giành lấy được. Cô vội xin lỗi đạo diễn Triệu rồi lủi đi mất.
Trong phòng hóa trang, Kiều Hân Kỳ nghe nói đạo diễn Triệu gắt gỏng cả buổi chiều, không ai dám chủ động trêu vào.
Quá nửa là vì biểu hiện vừa rồi của Bạch Nhân.
Cô ta lạnh lùng mỉa mai: “Đắc tội với mấy diễn viên nữ có đại gia chống lưng, cứ chờ đi đời nhà ma đi Bạch Nhân.”
Bạch Nhân lười đoái hoài tới cô ta, tập trung tẩy trang.
“Cô ta chèn ép Tống An Thị, bây giờ lại gây ra chuyện, thế chẳng khác nào một đứa sao chổi chuyên gieo họa. Trong mắt đạo diễn Triệu có chứa được bất kỳ hạt cát nào không? Hãy chờ xem, chẳng bao lâu nữa, người phải đi chính là cô ta đấy.”
Có một cô vũ công nói đỡ cho cô: “Ban nãy đâu phải do Bạch Nhân tự nguyện chứ, tự đạo diễn Triệu bảo cô ấy diễn mà. Làm phật lòng những người kia, sao có thể đổ lên đầu Bạch Nhân được.”
“Cô cho rằng cô ta là kẻ dễ bắt nạt hả. Tống An Thị đã bị cô ta chơi một vố đấy.”
Cô ta lườm nguýt, đi tới trước mặt Bạch Nhân: “Có phải không hả?”
Bạch Nhân không thể nhịn nổi nữa. Cô đứng dậy tóm lấy cổ áo cô ta: “Kiều Hân Kỳ, đừng nghĩ tôi không biết cô làm chuyện gian trá gì đằng sau.”
“Tôi làm chuyện gian trá gì nào.”
“Dù tôi đi thì tôi cũng có cách kéo cô xuống nước cùng đấy, muốn thử không.”
Hai người đứng rất gần nhau. Vẻ mặt lạnh lùng của Bạch Nhân khiến Kiều Hân Kỳ tê rần cả da đầu, lưng nổi da gà.
Theo bản năng, cô ta cảm thấy có lẽ mình không đủ sức dây vào người phụ nữ này.
“Đạo diễn Triệu tới rồi kìa.”
Kiều Hân Kỳ tránh khỏi Bạch Nhân, đồng thời mỉm miệng cười một cách trào phúng và hả hê. Cô ta khoanh tay muốn xem trò cười của Bạch Nhân.
Nếu trong cơn tức giận, đạo diễn Triệu muốn khai trừ cô, cô phải đối đáp thế nào đây.
Chẳng bao lâu sau, Triệu Tuần đi vào, bên cạnh là phó đạo diễn và nhà sản xuất, còn có Tổng giám sát nghệ thuật Lý Hợp.
Nghiêm túc, Triệu Tuần nói với Bạch Nhân: “Bạch Nhân, đây là một quyết định rất khó khăn, “Nghê Thường” là một bộ phim được đầu tư khủng, nên từng quyết định của tôi phải có trách nhiệm với nhà đầu tư và đoàn phim.”
“Đạo diễn Triệu, tôi hiểu ạ.”
Bạch Nhân vô cùng khổ sở, đây là cơ hội cô vất vả lắm mới giành lấy được.
“Dù cô chỉ là một người mới không có danh tiếng gì nhưng tôi và đội ngũ sản xuất đều cảm thấy cô đáng để chúng tôi thử mạo hiểm một lần!”
Cô kinh ngạc nhìn Triệu Tuần: “Đạo diễn Triệu, ý anh là…”
“Cô có bằng lòng nhận vai nữ chính của “Nghê Thường” không?”
Anh ta vừa dứt lời, không chỉ Bạch Nhân kinh ngạc không thôi, mà các diễn viên múa và quần chúng xung quanh… cũng bàng hoàng.
Một bộ phim được chế tác lớn, những người từng được cân nhắc vào vai nữ chính toàn là các ngôi sao trẻ và ăn khách mà thôi.
Thế nhưng, Triệu Tuần lại dám can đảm sử dụng người mới!
Chuyện này thật khó thể tin nổi.
Như bị sét đánh, Kiều Hân Kỳ ngã ngồi xuống ghế, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.