Thâu Tóm Tình Yêu

Chương 4: Vị khách không mời

Trước Sau

break
Vu Tấn và Tần Hoan quen nhau qua một người bạn đại học. Sau khi Tần Hoan đến Bắc Kinh, người bạn này đã làm mối cho hai người. Nhưng ai ngờ khi gặp mặt, cả hai lại cảm thấy có chút lúng túng.

Đến cả WeChat cũng không cần kết bạn, vì họ vốn đã có số liên lạc của nhau. Vu Tấn từng là bệnh nhân của Tần Hoan, không lâu trước đây anh còn tìm cô khám bệnh.

Chẳng qua vì nể mặt bạn bè, Vu Tấn mới đến xem mắt cho có lệ. Ai ngờ lại xảy ra một chuyện dở khóc dở cười như vậy.

Ngay cả bản thân Vu Tấn cũng không ngờ rằng Tần Hoan sẽ nói:

“Chúng ta thử quen nhau đi. Căn bệnh của anh không phải bẩm sinh, nhất định có thể chữa khỏi.”

Đêm đến, Tần Hoan nằm trên giường, hai chân mở rộng.

Vu Tấn vạch nơi tư mật của cô ra, cố gắng đưa cây gậy của mình vào trong. Nhưng chưa đầy một giây, anh đã bất lực lật người nằm xuống giường.

“Ít nhất là đã khá hơn trước rất nhiều rồi, cứ từ từ, chúng ta vẫn còn trẻ mà.” Tần Hoan nhẹ nhàng xoa lên phần đã mềm nhũn của anh.

“Anh có cảm giác hơn một chút rồi, anh còn tưởng…”

“Chuyện này không thể nóng vội được. Trước đây anh bị tai nạn xe bị tổn thương đến dây thần kinh nên cần thời gian để phục hồi.”

Giọng nói của người phụ nữ mềm mại, giống như tính cách của cô vậy, chỉ cần ở bên đã khiến người khác cảm thấy thoải mái.

Tần Hoan không thuộc kiểu đại mỹ nhân theo tiêu chuẩn thông thường, nhưng đôi mắt của cô thì thật sự rất đẹp.

Vu Tấn ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt ấy: “Bà xã, em thật tốt.”

Tần Hoan thoáng sững lại, cứng đờ trong chốc lát. Cô ngơ ngẩn đưa tay chạm vào đuôi mắt mình, nơi đây đã từng có một người hôn bao nhiêu cũng không thấy đủ.

“Tần Hoan, đôi mắt này của em thật biết câu hồn.” Giọng Vu Tấn vang lên: “Chẳng khác nào muốn bắt người ta chết trên người em vậy.”

Bất chợt trong cơn mơ hồ, cô lại nghe thấy một giọng điệu đầy châm chọc: “Tôi chỉ muốn xem thử con gái của người đàn bà tái giá kia là thứ hạng gì…”

“Tần Hoan… Tần Hoan, thứ Bảy là sinh nhật em rồi, em có muốn đi đâu ăn không?”

Cô thở phào nhẹ nhõm, là Vu Tấn. Hóa ra cô bị ám ảnh đến mức sinh ảo giác rồi.

Tần Hoan sinh vào tháng 7, là thời điểm nóng nhất trong năm.

“Đi đâu cũng được, em cũng không định tổ chức linh đình, cũng không cần quá phiền phức đâu.” Cô nhẹ giọng đáp.

“Được, vậy anh sẽ sắp xếp.”

Tiếng ngáy khe khẽ của người đàn ông nhanh chóng vang lên bên tai.

Tần Hoan nhắm mắt lại. Có lẽ do buổi chiều đã ngủ quá nhiều, hoặc có lẽ sự xuất hiện của Mạnh Dư Triều đã khiến tâm trạng cô rối loạn. Cô trở mình hết lần này đến lần khác, đến tận nửa đêm vẫn chưa thể ngủ.

Mất hai, ba ngày sau, cô mới dần lấy lại trạng thái bình thường.

Bắc Kinh rộng lớn như vậy, muốn gặp lại một người chắc cũng không dễ dàng gì.

Sáng sớm ngày thứ Bảy.

Tần Hoan đã bận rộn cả tuần, lại còn phải thay ca trực đêm, nên cuối tuần hai vợ chồng tranh thủ nằm ườn trên giường thêm một lát.

Bất ngờ, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa ầm ầm, làm cả hai choàng tỉnh.

“Em ngủ thêm chút đi, để anh ra xem, chắc là người giao hàng.” Vu Tấn rời giường, nói với cô.

Tần Hoan nheo mắt nằm thêm một lúc. Nhưng chẳng bao lâu, Vu Tấn đã đẩy cửa bước vào:

“Tần Hoan, nhà có khách, người đó nói là em trai của em.” Em trai? Cô làm gì có em trai. Nhưng người đó biết rõ tên cô, cũng không thể cứ thế để họ đứng ngoài cửa được.

Sắc mặt Tần Hoan hơi đổi: “Để em ra xem.”

Mạnh Dư Triều ngồi chễm chệ trên ghế sô-pha như một ông lớn.

Dường như hắn rất thích những chậu cây trong nhà, liếc mắt một vòng rồi lại nhìn về phía cánh cửa phòng đang đóng chặt.

Chậc, chồng cô vào phòng lâu như vậy rồi, chẳng lẽ còn đang làm thêm một hiệp?

Tần Hoan thay quần áo xong, mở cửa bước ra.

Vừa trông thấy vị khách không mời đang ngồi trên ghế sô-pha, cô không khỏi run lên. Cô định lên tiếng, nhưng nhớ đến việc Vu Tấn đang đứng ngay sau lưng mình, cô chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy giọng điệu vô tư của người đàn ông kia:

“Nghe mẹ tôi nói hôm nay là sinh nhật chị, nên tôi mới đến xem thế nào.”

Hắn cười, khuôn mặt trông vô cùng vô hại.

“Đây là con trai của dì Trương.” Tần Hoan cố gắng trấn tĩnh, miễn cưỡng mở miệng giới thiệu với Vu Tấn.

“Anh rể.”

Mạnh Dư Triều đứng dậy khỏi ghế sô-pha, gật đầu với Vu Tấn.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc