Cô khóc rất thảm.
Thực ra Từ Ngộ Vãn rất yếu ớt.
Cô là một đại ŧıểυ thư được nuông chiều từ bé, bởi vì mẹ qua đời sớm nên cha chiều chuộng cô vô cùng, cô muốn cái gì là được cái đó. Từ khi gặp được anh trai, anh trai cũng một mực chiều chuộng cô, thế nên từ nhỏ đến lớn, cô vẫn luôn muốn gió được gió muốn mưa được mưa.
Cô gái nhỏ được bảo vệ rất tốt, chưa từng phải trải qua sóng to gió lớn gì cả, cũng chưa từng thấy bụi bẩn và bóng tối. Tổn thương nặng nề nhất mà cô từng trải qua chắc cũng chỉ là cô yêu anh trai mình, nhưng anh trai lại không yêu cô mà thôi.
Có đôi khi cô rất hận anh trai mình, nếu như anh đã không thích cô thì tại sao lại không từ chối cô? Anh biết rõ cô một khi đắm chìm vào sẽ không thể nào dừng lại được, nhưng anh vẫn dung túng cho cô.
Anh trai thật xấu xa.
Cô thường xuyên có những suy nghĩ như vậy.
Thế nhưng, hầu hết thời gian cô vẫn dùng để chán ghét bản thân mình.
Tại sao cô lại yêu anh trai cơ chứ?
Cô có rất nhiều người có thể thích, có rất nhiều sự lựa chọn, thế nhưng hết lần này tới lần khác, cô lại lựa chọn người mà mình không nên thích nhất.
Cho dù cô thích ai thì chắc chắn cũng sẽ không tuyệt vọng như thích Giang Trầm.
Thế nên, cô hận anh, càng hận chính mình.
Nhưng cô càng hận lại càng không thể nào nhịn được, vẫn cứ điên cuồng mà quấn lấy anh trai.
Thỉnh thoảng cô cũng cảm thấy bản thân mình thật rẻ tiền, rõ ràng Giang Trầm không thích cô mà cô vẫn cứ một mực sa vào.
Từ Ngộ Vãn khóc vô cùng thê thảm.
Giang Trầm lau sạch dịch thể trên chân cô, mặc qυầи ɭóŧ lại cho cô. Đến khi anh ôm cô ra khỏi bệnh viện thì cô vẫn còn khóc. Thế nhưng cô lại không dám khóc to, chỉ dám ôm lấy anh, rấm rứt khóc.
Trước kia Từ Ngộ Vãn cũng thường xuyên tới nhà của Giang Trầm, có khi là vì không muốn về nhà, có khi là vì cảm thấy ấm ức, có khi đơn giản là vì có chuyện gì đó muốn chia sẻ với anh, hoặc cũng có khi đơn giản chỉ là muốn ở bên anh.
Cô vẫn nhớ có một lần cô ngủ dậy không nhìn thấy anh đâu, đảo mắt tìm kiếm lại thấy anh đang ngồi ngoài ban công đọc sách.
Từ Ngộ Vãn thấy anh tỉnh dậy trước mình thì không vui chút nào, nhíu mày chui vào trong vòng tay anh.
Anh cũng không nói gì, chỉ ôm lấy cô, điều chỉnh lại một vị trí, sau đó lại tiếp tục đọc sách.
Lúc đó là mùa hè.
Cô rất dễ ra mồ hôi, mỗi lần đổ mồ hôi thân thể nhớp nháp là cô lại cảm thấy không vui chút nào. Lần này cũng vậy.
Thực ra lúc đối diện với người khác thì cô cũng không làm gì, nhưng mỗi khi đối diện với Giang Trầm thì cô luôn muốn lúc nào anh cũng đặt hết mọi sự chú ý lên người mình. Nhìn thấy anh vẫn nghiêm túc đọc sách như vậy, cô nhanh chóng cởi áo của mình ra.
Động tác của cô quá lớn, cuối cùng Giang Trầm cũng chú ýt tới cô. Nhìn thấy động tác của cô, anh vẫn không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ không tán thành.
Anh hỏi cô: “Làm gì thế?”
Từ Ngộ Vãn liền nói: “Em nóng, khó chịu.”
Lúc đó cô mới chỉ là một thiếu nữ mười sáu tuổi, bộ ngực phát dục bó trong chiếc áo ngực bó sát. Giang Trầm chỉ liếc qua một cái rồi lại tiếp tục đọc sách, giống như không có ý kiến gì về hành vi càn rỡ của cô.
Từ Ngộ Vãn thấy anh không thèm để ý đến mình thì càng lần tới: “Nóng quá, em muốn cởi cả áo lót ra.”
Lần này Giang Trầm cuối cùng cũng đã có phản ứng, anh đặt sách sang một bên, vươn tay ngăn cản cô.
“Từ Ngộ Vãn, em để ý hình tượng một chút được không?”
Anh thường xuyên nói với cô như thế, nhưng cô ở bên anh bao nhiêu năm rồi, biết anh chỉ nói vậy chứ chẳng ngăn cản mình đâu.
Thế là cô lại tiếp tục: “Nhưng mà em nóng! Nóng sắp chết rồi! Anh cũng biết em ghét nhất là mùa hè!”
Giang Trầm mặt không đổi sắc: “Em cứ thế lộ ngực lộ bụng trước mặt đàn ông thế này à? Từ Ngộ Vãn, ai dạy em cái dạng này hả?”
Từ Ngộ Vãn không chịu thua, húc đầu vào ngực anh, bất mãn nói: “Nhưng anh là anh trai em, có làm sao đâu?”
Sau đó, không đợi Giang Trầm nói tiếp, cô nhanh chóng cởi cúc áo ngực ra: “Nóng quá, nóng thật đấy! Giang Trầm, anh phiền quá đi mất! Sao anh lại không cho em cởi chứ?”
Giang Trầm vẫn không tỏ thái độ gì, nhưng cũng thường xuyên mềm lòng với cô. Một tay anh giữ chặt lấy tay cô, tay kia cầm lấy chiếc áo lót mà cô vừa cởi, đưa cho cô.
Giọng nói của anh rất lạnh, nhưng Từ Ngộ Vãn có thể nghe ra được toàn là sự cưng chiều.
“Mặc lại áo cho tử tế, sau đó vào phòng mở điều hòa.”
Từ Ngộ Vãn đắc ý, cô dang hai chân ngồi lên đùi anh, ôm lấy eo anh nũng nịu: “Phiền phức quá, anh mặc cho em đi.”
Giang Trầm do dự vài giây, sau đó bình tĩnh mặc lại áo tử tế cho cô, sau đó ôm cô trở về phòng.
Bọn họ không phải là không có những khoảng thời gian vui vẻ.
Thời gian trước hai người ở bên nhau rất tốt.
Nếu như không phải...
Nếu như không ngày ngày cô mười tám tuổi...
Nếu như không phải có lần làʍ t̠ìиɦ đó thì bọn họ căn bản sẽ không biến thành như thế này.
Thực ra, dựa theo tính cách của Giang Trầm thì anh khó có thể yêu thích người khác. Nếu như không phải cô tham lam thì anh trai cũng sẽ không giống như bây giờ, nhìn thì có vẻ vẫn luôn dung túng chiều chuộng cô, nhưng thực chất lại vô cùng chán ghét cô.
Hiện giờ bọn họ lại cách xa nhau như vậy.
Từ Ngộ Văn nghĩ đến những chuyện này thì không cầm được nước mắt.
Giang Trầm đặt cô lên chiếc giường trong phòng ngủ.
Phòng ngủ tối om, không bật đèn, nhưng Giang Trầm đã quen với việc ở trong bóng tối nên tầm nhìn cũng không gặp trở ngại gì.
Từ Ngộ Văn được đặt lên giường thì tự động quấn chăn lại thành một vòng tròn, trông vô cùng đáng yêu.
Giang Trầm không nỡ để cô khóc lâu. Anh ôm lấy cô, hôn lên mắt cô, hôn lên trán cô, rồi hôn lên môi cô.
Anh thành thục mυ"ŧ lấy bờ môi mềm mại của cô. Lúc mới đầu môi cô còn có vị nước mắt cay đắng, nhưng sau đó đã dần dần chuyển thành vị ngọt.
Giang Trầm cạy mở hàng răng cô, quấn lấy đầu lưỡi của cô.
Trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng hai người hôn nhau vô cùng mập mờ.
Thời gian trôi qua, Từ Ngộ vãn cũng không còn kích động như trước nữa.
Chỉ là hai mắt cô sưng lên, giống như quả anh đào.
Giang Trầm ôm lấy cô hôn một lát rồi mới buông cô ra, nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi ướt át của cô.
Sau khi Từ Ngộ Vãn bình tĩnh trở lại, Giang Trầm liền bảo cô đi tắm.
Từ Ngộ Vãn đã bình tĩnh trở lại, nhưng trái tim vẫn còn rất đau xót. Nhìn thấy Giang Trầm mở tủ lấy đồ ngủ cho cô, cô lại bắt đầu không nhịn được mà cảm thấy đau đớn.
Bộ đồ ngủ của cô in hình McDull, đây là bộ đồ mà cô rất thích, thế nên cô đã để nó ở nhà của anh. Trước kia mỗi khi đi ngủ cô đều mặc bộ đồ này, không mặc thì sẽ thấy rất khó chịu. Giang Trầm vậy mà vẫn luôn nhớ kỹ, thường xuyên giặt bộ đồ này cho cô, có thể thấy được anh chiều chuộng cô đến mức nào.
Từ Ngộ Vãn nghĩ đến đây thì không nhịn được ấm ức và khổ sở. Cô lén lau nước mắt, sau đó đứng dậy tiến về phía cửa: “Anh, đêm nay cứ để em về nhà thì hơn.”
Cô run run nắm lấy chốt cửa, chợt nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Giang Trầm: “Từ Ngộ Vãn.”
Từ Ngộ Vãn không nhịn được nữa, nước mắt rơi lã chã.
Giang Trầm nói tiếp: “Đi tắm.”
Tâm trí cô không kiên định, lại ngoan ngoan nghe lời anh đi tắm rửa.
Sau khi cô tắm xong thì Giang Trầm đi tắm, Từ Ngộ Vãn đứng ở bên ngoài hồi lâu, cuối cùng vẫn đẩy cửa phòng tắm ra.
Giang Trầm vừa mới cởi xong quần áo, lộ ra đôi chân dài và cơ bụng săn chắc. Anh đứng dưới vòi hoa sen, dòng nước ấm chảy dọc khắp người. Từ Ngộ Vãn không nhịn được mà nhìn theo dòng nước uốn lượn, sau đó nhìn thấy thứ to lớn cứng rắn của anh.
Thân thể Giang Trầm vô cùng sạch sẽ, cả người anh hoàn mỹ như một khối ngọc, đến cả nơi đó cũng là màu hồng nhạt, nhìn không dữ tợn một chút nào.
Mặc dù bây giờ nơi đó của anh đã dựng thẳng lên, vừa to vừa dài, nhưng cô vẫn hoàn toàn không cảm thấy ghê tởm.
Cô đứng tại chỗ không nói lời nào.
Giang Trầm tắt vòi hoa sen, mặt không cảm xúc nhìn cô: “Sao thế?”
Từ Ngộ vãn cúi đầu, mím môi không trả lời. Cô lặng lẽ đi tới ôm lấy anh, dùng hai chân kẹp lấy dươиɠ ѵậŧ đang ngạo nghễ ngẩng cao đầu của anh.
Từ Ngộ Vãn: “Vừa rồi vẫn còn chưa làm xong, anh còn chưa bắn vào, chúng ta làm tiếp đi.”
Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, nhưng lại vô cùng kiên định.
Giang Trầm vẫn giống như thường lệ, không từ chối cô, cũng không có phản ứng gì.
Cô muốn làm gì thì làm, cho dù tự mình cưỡng chế đẩy miệng ŧıểυ huyệt của mình ra để chứa lấy của anh thì anh cũng không ngăn cản. Tư thế anh ôm cô vẫn như vậy, không nặng không nhẹ, không nóng không lạnh, không xa không gần.
dươиɠ ѵậŧ của Giang Trầm đâm sâu vào trong ŧıểυ huyệt của Từ Ngộ Vãn, cảm giác nhớp nháp và chật hẹp khiến Từ Ngộ Vãn không kiềm chế được mà lên cao trào.
Dâm dịch của cô tiết ra nhiều vô kể, nhưng bị dươиɠ ѵậŧ của anh chặn lại nên không có cách nào chảy ra ngoài. Mỗi một tiếng hít thở của Giang Trầm đều giống như liều thuốc kích dục đánh lên người Từ Ngộ Vãn, chỉ cần đầu ngón tay của anh chạm vào da thịt cô cũng khiến cô rêи ɾỉ không ngớt.
Giang Trầm bắt đầu di chuyển, gương mặt vẫn không có chút biểu cảm nào. Một lát sau, anh không nhanh không chậm mà bắn vào trong thân thể cô.
Từ Ngộ Vãn nghĩ rằng mình nên cảm thấy đau đớn, bởi vì mỗi cú thúc của Giang Trầm đều rất lý trí, gương mặt của anh cũng chẳng có biểu cảm gì, giống như đang làm theo quy luật vậy. Thế nhưng cô lại cảm thấy sung sướиɠ, cảm thấy thỏa mãn khi Giang Trầm bắn vào bên trong mình, hạnh phúc khi tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh lấp đầy tử ©υиɠ mình. Rõ ràng là anh không tình nguyện xuất tinh, nhưng cô vẫn cảm thấy rất thoải mái.
Sóng nhiệt càng lúc càng dâng cao, cô bắt đầu mơ màng gọi tên anh: “Giang Trầm... Anh trai...”
Ngay khi ở trong trạng thái không tỉnh táo thì cô vẫn cảm nhận được âm thanh của mình hèn mọn vô cùng, Từ Ngộ Vãn đột nhiên cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cô cảm thấy đó không phải mình.
Cô nên là người lúc nào cũng sáng ngời và rạng rỡ.
Nhưng có lẽ bởi vì tình yêu hèn mọn dành cho anh, tình yêu không được đáp lại đã khiến cô không thể nào kiêu ngạo được nữa.