Thất Tiêu - Anh Trai Xấu Xa

Chương 2: Anh trai (2) – H

Trước Sau

break

Trong bệnh viện vô cùng yên tĩnh.

Phòng làm việc của Giang Trầm ở tầng mười, lúc này có rất ít người đến.

Phòng làm việc của anh rất lớn, có lẽ là vì Giang Trầm thích sạch sẽ nên phòng làm việc của anh lúc nào cũng thoang thoảng mùi thơm của máy làm mát không khí.

Nó rất giống với mùi hương lành lạnh trên người Giang Trầm.

Giang Trầm ngồi trước bàn làm việc của mình, cúi đầu xem xét bệnh án. Từ Ngộ Vãn buồn chán ngồi trên ghế sô pha đối diện để nhìn anh.

Nhạc Khả gửi tin nhắn cho cô, hỏi có phải cô đang ở chỗ anh trai mình không, Từ Ngộ Vãn bảo ừ, nói đêm nay mình không về ký túc xá, sau đó còn len lén chụp một tấm ảnh của Giang Trầm.

Giang Trầm lúc nào cũng rất đẹp, chiếc áo blue trắng của anh khiến khí tức trên người anh vô cùng thanh lãnh. Điều này khiến Từ Ngộ Vãn không khỏi nhớ đến lúc hai người làʍ t̠ìиɦ.

Anh cũng vẫn giữ dáng vẻ thanh lãnh như thế, trong mắt không có bất cứ cảm xúc nào, cũng không nhìn ra sự mất kiểm soát. Giống như anh chỉ đang giải quyết nhu cầu sinh lý chứ không hề có tình cảm vậy.

Từ Ngộ Vãn đột nhiên nhớ đến năm mình 16 tuổi, lúc mà cô phát hiện ra là mình thích anh. Khi đó cô đã hỏi Giang Trầm là anh thích kiểu con gái như thế nào, lúc đó anh trả lời là không biết.

Cô cảm thấy câu trả lời của anh vô cùng qua loa, thế là cứ quấn quýt lấy anh không buông, khăng khăng đòi anh phải đưa ra một đáp án. Lúc đó Giang Trầm đang chuẩn bị bảo vệ luận văn thạc sĩ, bận rộn vô cùng, thế nhưng Từ Ngộ Vãn lại cứ làm phiền anh hết lần này tới lần khác, nằng nặc muốn có được một đáp án tử tế.

Giang Trầm bị cô chọc giận, anh lập tức đứng dậy, bảo cô ra khỏi phòng mình.

Từ Ngộ Vãn giống như một con khỉ tinh quái, vừa biết anh trai giận là lập tức làm ra vẻ đáng thương. Cô chu môi lên, buộc tội anh: “Sao anh nhỏ mọn thế? Em chỉ muốn biết anh thích mẫu con gái như thế nào thôi mà, làm gì có chuyện không biết chứ? Rõ ràng là anh không muốn nói với em. Em không tin anh không biết, chẳng lẽ sau này có người hỏi anh là anh muốn làʍ t̠ìиɦ với ai, anh cũng trả lời là không biết à?”

Cô vừa nói ra hai chữ “làʍ t̠ìиɦ” thì ánh mắt lạnh lùng của Giang Trầm lập tức ghim chặt lấy cô. Anh vẫn giữ dáng vẻ vô cảm đó, nhưng Từ Ngộ Vãn đối diện với ánh mắt của anh bỗng nhiên cảm thấy vô cùng sợ hãi.

Giọng nói của Giang Trầm sắc lạnh, nghe vô cùng dọa người.

“Em học ở đâu kiểu nói thế?”

Câu hỏi không có ngữ điệu, hoàn toàn không nghe được chút cảm xúc nào, nhưng dựa vào ánh mắt thì Từ Ngộ Vãn vẫn có thể nhìn ra anh đang tức giận. Đó là lần hiếm hoi anh thể hiện cảm xúc ra trước mặt cô, sau đó thì không còn nữa.

Thực ra Từ Ngộ Vãn biết người này nguyện ý thể hiện một chút cảm xúc ở trước mặt cô là bởi vì anh luôn coi cô là em gái, cô em gái mình tự tay nuôi lớn.

Ngoại trừ tình thân thì đây cũng chính là một mối liên kết ấm áp.

Trừ cái đó ra thì không còn gì nữa.

Nếu không thì năm mười tám tuổi anh đã không ném cô ra khỏi phòng sau khi hai người làm xong.

Sự chiều chuộng của anh dành cho cô có thể khiến cô muốn làm gì thì làm, anh sẽ bao dung hết. Nhưng lý trí vẫn không ngừng nhắc nhở anh về mối quan hệ của bọn họ.

Có lẽ là nghĩ đến lần đầu tiên nên tâm trạng của Từ Ngộ Vãn không được tốt cho lắm.

Sau đêm đầu tiên đó, Giang Trầm trở nên vô cùng lạnh nhạt, lạnh nhạt đến mức cô không dám tới gần.

Từ Ngộ Vãn cởi giày, gác chân lên ghế, nhìn tấm ảnh mà mình vừa chụp. Hình trong điện thoại là một Giang Trầm mang đầy vẻ cấm dục, giống như một viên ngọc đẹp đẽ, để cho người khác chỉ dám nhìn từ xa.

Những lúc Từ Ngộ Vãn cảm thấy buồn chán thì cô sẽ không làm nhiều chuyện, mà sẽ sử dụng phương pháp trực tiếp nhất.

Thế là cô vứt điện thoại di động sang một bên, đi chân trần trên sàn nhà lạnh lẽo. Cô vừa đi vừa cởi chiếc qυầи ɭóŧ ở trong váy ra, ném thẳng xuống sàn nhà. Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài, có thể cởi qυầи ɭóŧ rất dễ dàng.

Cô đi tới bên cạnh Giang Trầm, yên lặng nhìn anh.

Nhưng Giang Trầm vẫn mặt không đổi sắc, hỏi cô: “Sao thế? Đói bụng? Hay là buồn ngủ?”

Thời gian cô ở bên Giang Trầm không phải ngày một ngày hai, lúc trước mỗi lần tan học cô đều chạy tới phòng anh làm bài tập, thích làm nũng với anh, thích anh giảng bài cho mình. Có đôi khi cô chưa làm xong bài thì đã rúc vào trong lòng anh ngủ thiếp đi rồi.

Thân thuộc đã ngấm vào trong xương tủy.

Cô đứng trước mặt anh hoàn toàn không ngại ngùng gì cả, thậm chí bộ phim sεメ đầu tiên mà cô xem cũng là xem chung với anh. Lần đó cô mua một đĩa phim sεメ rồi bắt anh phải xem cùng mình, kết quả là Giang Trầm vẫn còn chưa kịp phản ứng lại thì cô đã bị hình ảnh khiêu dâm trên màn hình dọa đến mức bịt chặt lấy hai mắt, nằm trong lòng anh không chịu đứng dậy, còn luôn miệng nói anh xấu xa.

Giang Trầm chiều chuộng cô đã thành thói quen, cũng luôn luôn dung túng cho cô.

Từ Ngộ Vãn nghe anh hỏi vậy thì gật đầu, làm ra vẻ buồn ngủ, vươn tay về phía anh, nũng nịu: “Ừm, buồn ngủ rồi, anh ôm em được không?”

Giang Trầm ừ một tiếng, nhanh chóng đứng lên ôm lấy cô, cô thuận thế nâng hai chân kẹp lấy hông anh.

Anh ôm cô ngồi lên ghế sô pha, cũng không để ý đến chuyện cô vòng chân kẹp lấy mình.

Nhìn thấy Giang Trầm mặt không cảm xúc, Từ Ngộ Vãn liền hỏi: “Anh, anh cảm thấy em và Tống Khê Nhiên, ai xinh đẹp hơn?”

Giang Trầm không trả lời, Từ Ngộ Vãn lại tiếp tục: “Chắc chắn là Tống Khê Nhiên xinh đẹp hơn rồi, vì anh không thích em. Tống Khê Nhiên xinh đẹp như vậy, chắc chắn anh sẽ rất thích.”

Cô vừa nói vừa vươn tay cởi thắt lưng của Giang Trầm, ngón tay như có như không đụng vào dươиɠ ѵậŧ của anh.

Thứ này mới chỉ hơi ngẩng đầu lên, vẫn chưa cứng rắn.

Từ Ngộ Vãn mỉm cười duyên dáng, giống như hoàn toàn không để ý đến sự lạnh lùng của anh, ngược lại còn làm như tự hỏi chính mình: “Sao lại không cứng thế này? Phải làm sao đây?”

Cô buông dươиɠ ѵậŧ của anh ra, nhẹ nhàng nhích lên một chút, để dươиɠ ѵậŧ dính vào ŧıểυ huyệt của mình.

Từ Ngộ Văn thì thầm: “Để em giúp anh nhé.”

Cô một mực cưỡi trên đùi Giang Trầm, không ngừng ma sát. Giang Trầm không từ chối, cũng không đồng ý, giống như đây chỉ là một chuyện nhỏ, không khiến anh phải để tâm.

Nương theo sự ma sát của cô, chẳng mấy chốc dươиɠ ѵậŧ của Giang Trầm đã chậm rãi nóng rực lên, càng lúc càng cứng rắn. dươиɠ ѵậŧ càng lúc càng thô, quy đầu giống như trực tiếp tách hai mép hoa huyệt của cô ra mà tiến vào bên trong.

Từ Ngộ Vãn thực ra cũng không phải rất muốn làm, thế nhưng chỉ là nghĩ đến chuyện cũ cảm thấy hơi chua xót nên cô mới muốn anh tiến vào.

Thế nên bây giờ bên trong cô vẫn chưa ẩm ướt.

Sau khi dươиɠ ѵậŧ của Giang Trầm không chút trở ngại nào mà đâm vào bên trong, bụng dưới của Từ Ngộ Vãn nhói lên một cái. Cơn đau nhức chạy dọc sống lưng, sau đó dâm dịch ở bên trong nhanh chóng chảy ra ngoài.

Cuối cùng cũng ướt át một chút rồi.

Từ Ngộ Vãn liền phối hợp nhúc nhích thân thể, cố nâng mông lên rồi lại hạ xuống, để ŧıểυ huyệt có thể mυ"ŧ chặt lấy ©ôи th!t nóng rực của Giang Trầm, từng chút từng chút khiến nó tiến vào sâu hơn.

Nhìn dáng người Giang Trầm thư sinh như vậy, nhưng kích thước nơi đó lại vô cùng kinh người. ŧıểυ huyệt của Từ Ngộ Vãn chưa đủ nhớp nháp, lại không có gel bôi trơn nên quá trình tiến vào khá khó khăn. Cô nuốt được một nửa dươиɠ ѵậŧ của anh thì không thể nào tiến thêm được nữa. Từ Ngộ Vãn muốn dừng lại nghỉ ngơi một lát, nhưng chân lại run lên không khống chế được, cả người mất đà mà ngồi mạnh xuống.

dươиɠ ѵậŧ to lớn như một chiếc chày lập tức xuyên qua con đường chật hẹp, cắm thẳng đến chỗ sâu nhất.

Từ Ngộ Vãn không chịu được kí©ɧ ŧɧí©ɧ này, ŧıểυ huyệt vô thức thít chặt lại, bụng dưới cũng đau rát. Cô không kìm nén được mà phát ra những tiếng rêи ɾỉ: “A... A...”, Đồng thời liếc mắt nhìn về phía Giang Trầm.

Nhưng Giang Trầm vẫn giữ nguyên dáng vẻ đó, hoàn toàn không có gì khác với lúc trước cả. Sắc mặt của anh vô cùng bình tĩnh và lãnh đạm, đến lông mày cũng không nhíu lấy một lần.

Cô biết, anh không hề động tình.

Từ Ngộ Vãn đã nhìn thấy biểu cảm này của anh không biết bao nhiêu lần, thế nên cũng không cảm thấy đau lòng quá mức. Cô nhanh chóng điều chỉnh lại hơi thở và tư thế, chủ động nắm lấy cánh tay anh, đặt lên ŧıểυ huyệt của mình.

Cô dẫn dắt anh sờ lên nơi hai người đang giao hợp, nơi đó lúc này đã ướt đẫm. Từ Ngộ Vãn nói: “Anh, anh nhìn đi, anh đâm vào rồi, anh vuốt ve nơi này một chút được không?”

Giang Trầm rất tự nhiên mà nghe theo lời cô, vuốt ve mép ŧıểυ huyệt cùng hạt trân châu nhỏ trên đó. Đầu ngón tay của anh lạnh buốt, khiến cho Từ Ngộ Vãn nổi da gà.

Anh đâm vào trong cũng không có nghĩa là cô sẽ có cảm giác an toàn, mà ngược lại, sau mỗi lần làʍ t̠ìиɦ với anh, cô đều sợ giây tiếp theo anh sẽ rời xa cô.

Cô chỉ có thể không ngừng nói chuyện để che giấu sự hoảng loạn và buồn bã của mình: “Anh ở trong thân thể em có thoải mái không? Anh nghĩ xem, anh đâm vào trong em thoải mái hơn, hay là đâm vào trong Tống Khê Nhiên thoải mái hơn?”

Cô hỏi xong thì cũng không có ý định nghe câu trả lời của Giang Trầm, cô biết anh sẽ không nói gì cả.

Thứ đó của Giang Trầm có kích thước quá lớn, tư thế ngồi thế này lại khiến nó tiến nhập càng sâu hơn. Từ Ngộ Vãn phải cố gắng lắm mới có thế di chuyển lên xuống được, đồng thời cắn răng để bản thân không phát ra những tiếng rêи ɾỉ.

Từ Ngộ Vãn cảm thấy lúc bọn họ làʍ t̠ìиɦ thì Giang Trầm luôn luôn yên tĩnh, chắc chắn là anh không thích ồn ào, không thích nghe thấy tiếng rêи ɾỉ của cô.

Cô lên lên xuống xuống một chút, cả người bủn rủn không còn chút sức lực nào, chỉ có thể ghé vào người anh mà thở hổn hển. Giang Trầm thuận thế ôm lấy eo cô, đứng dậy đi về phía bàn làm việc.

Tư thế này khiến cho dươиɠ ѵậŧ của anh còn tiến vào sâu hơn.

Mỗi bước đi của anh lại khiến cho thân thể Từ Ngộ Vãn run rẩy. Cô gục đầu vào vai anh, cố gắng không rên lên.

Giang Trầm bước những bước chân vững vàng, ôm cô đặt lên bàn làm việc. Sau đó anh kéo hai chân cô ra, bắt đầu chuyển động.

Động tác của anh không nhanh không chậm, không nóng không lạnh, giống như thực sự không có hứng thú làm chuyện này- Hoặc có thể là anh có hứng thú làm chuyện này, chỉ là không có hứng thú làm với cô.

Không biết tại sao, Từ Ngộ Vãn lại nhớ đến lần đầu tiên của bọn họ, hốc mắt cô đột nhiên đỏ lên.

Cô cố gắng rướn người dậy, nhắm mắt hôn lên môi anh.

Giang Trầm để yên cho cô hôn.

Đầu lưỡi của hai người quấn lấy nhau, nước bọt giao thoa.

Giang Trầm hôn cô, bỗng nhiên cảm nhận được vị mặn đắng.

Là Từ Ngộ Vãn đang khóc.

Giang Trầm trực tiếp rút ra khỏi người cô.

ŧıểυ huyệt chứa đầy dâm dịch nhớp nháp vô cùng, anh vừa rút ra thì dâm dịch cũng theo đó mà chảy ra ngoài, ướt cả một mảng bàn.

Từ Ngộ Vãn lập tức không nhịn được, bật khóc nức nở.


 

break
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
Hẹn Tình Với Người Nổi Tiếng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài

Báo lỗi chương