Giống như bị một đồ vật thô cứng vô hình đâm vào, hoa môi trắng mịn lấp lánh ánh nước bị đẩy về hướng bắp đùi, khe huyệt nhỏ hẹp chậm rãi căng thành một cái động thịt đỏ tươi, trong đường hầm, từng tầng từng tầng thịt huyệt trơn mềm lăn lộn, giống như bị cự vật nghiền ép xô đẩy đến bên rìa ŧıểυ huyệt, huyệt thịt chật hẹp không ngừng căng ra, khoảng trống vừa thô vừa tròn lan tràn ra, vẫn luôn kéo dài đến chỗ tầm mắt không nhìn thấy.
“Đồ khốn…” Sở Kiến Mặc oán hận mà trừng mắt, cắn chặt đôi môi, gian nan nhả hai chữ ra từ kẽ răng, vai gầy cong lại, bắp đùi trắng tuyết banh ra thẳng tắp, thân thể không chịu sự khống chế, lại bị bàn tay thon dài nắm cái mông lôi kéo, chỉ có thể bất lực mà run rẩy hai tay, bị động thừa nhận cảm giác phá vỡ ŧıểυ huyệt..
Nhưng nhìn bài vị nghiêm túc đứng thẳng trước mắt, lại nắm chặt ngón tay nhịn xuống, cho dù chật vật không thôi, cũng không muốn yếu thế hơn ác ma phía sau.
“Không ưm…” Sở Kiến Mặc vẫn chưa hoàn hồn lại từ cảm giác nghẹn trướng, bị va chạm thình lình xảy ra khiến cả người run lên, cánh tay mềm nhũn, cả người đột nhiên ngã quỵ về phía bàn dài..
Con ma dính sát phía sau y giống như đã sớm đoán trước được tình huống này, khoảnh khắc y mềm nhũn ngã xuống, hai bàn tay nắm chặt mông thịt đàn hồi của y thu lại, một tay quấn lên eo thon, cố định thân thể của y, một tay chui vào vạt tang phục to rộng, dán lên thắt lưng mượt mà, di chuyển đến bờ ngực trơn nhẵn, dùng đầu ngón tay lạnh lẽo không độ ấm xoa bóp đầu vυ" mềm mại.
Hơi hơi rùng mình, Sở Kiến Mặc không khỏi vì biến hóa này mà cảm thấy sợ hãi, thân thể gần như đã trầm luân trước lý trí một bước.
Lo lắng cho bản thân bị đùa bỡn nhiều lần sẽ biến thành bộ dạng mình không quen biết, y không nhịn được vặn vẹo thân thể, muốn thoát khỏi ngón tay thon dài làm người run rẩy kia.
Cảm giác áp bức mãnh liệt lập tức chiếm cứ toàn bộ cảm quan, một cơn ê ẩm trướng đau quẩn quanh ở sâu trong nhục huyệt mềm mại, Sở Kiến Mặc kêu lên một tiếng, vòng eo giãy giụa nháy mắt mềm xuống.