Sở Kiến Mặc bị hắn húc về phía trước, lảo đảo suýt ngã, y vô thức bám lấy mép bàn theo phản xạ, y sốt ruột hơn nên bắt đầu chửi hắn: "Thả ta ra, đồ ác ma vô liêm sỉ, không thì ta chắc chắn sẽ không tha cho ngươi đâu!"
Lời uy hiếp chả có xíu sát thương nào hoàn toàn chẳng làm được gì con ma kia, huống chi hắn đang cố ý muốn Sở Kiến Mặc nhớ kỹ người ȶᏂασ y là ai chứ không phải để y tưởng nhớ, hoặc là tôn trọng cái bài vị của Lâu Trường Sinh trước mắt. Đó chỉ là Lâu Trường Sinh trong tưởng tượng của y mà thôi.
Sở Kiến Mặc chống tay lên bàn thờ, mười ngón tay bấu chặt vào mặt bàn, đốt ngón tay gồng cứng trắng bệch, cặp chân dài run lẩy bẩy, y bắt đầu không chịu được nữa.
Mưa to càng ngày càng mãnh liệt, sấm chớp trên bầu trời không ngừng nghỉ chút nào, hết đợt này đến đợt khác đánh xuống, chiếu sáng linh đường u ám.
Trước bàn thờ đối diện cửa lớn, Sở Kiến Mặc mặc tang phục màu trắng hơi nghiêng người về phía trước, hai cánh tay căng thẳng tắp, hai bàn tay chống lên cạnh bàn, một mình đứng đó.
Vạt áo màu trắng hơi dài bị vén lên tới eo, lộ ra hạ thể trần trụi không hề che đậy.
Nửa người dưới, hai chân dài trắng nõn thẳng tắp thoáng tách ra, bờ mông đẫy đà no đủ nhếch lên cao.
Bộ vị tư mật non mềm nhất giữa hai chân, hệt như bị thứ đồ gì đó không nhìn thấy nghiền ép, thịt mềm non mịn bị ép lún xuống, hai mép thịt trắng nõn tách ra dính sát vào ŧıểυ huyệt trơn ướt, vừa vặn để lại một khoảng trống hình tròn.
Mông thịt trắng tuyết mềm mại lõm xuống thật sâu, in hai dấu tay thon dài.