- Quên hết mọi thứ đi, cô còn có một khoảng thời gian tốt đẹp.
Diệp Tâm Nghi bật cười khổ to tiếng, vẻ mặt điên cuồng, không cam lòng nhìn lên trời, miệng gào thét giận dữ.
Rất lâu sau, nàng bình tĩnh trở lại, ánh mắt dừng ở Lục Vân, u oán nói:
- Nếu như có gặp được sư phụ của ta, vui lòng báo cho bà biết, đời này ta không còn mặt mũi nào gặp lại lão nhân gia, lại khiến cho lão nhân gia hận ta.
Dứt lời xoay người, dừng lại một chút sau đó bỏ đi xa cùng với nỗi thê lương.
Bách Linh muốn giữ lại nhưng Lục Vân không đáp lại phất tay ngăn trở. Chàng nhẹ giọng than:
- Hãy để cô ta đi, chọn lựa của cô ta cũng không phải không tốt.
Thương Nguyệt không hiểu đang muốn hỏi, Trương Ngạo Tuyết lại nói:
- Nam hải Hàn Ngọc Dương đến rồi.
Dứt lời, cách đó vài trượng lóe lên làn sáng, quả nhiên chính là bóng dáng của Hàn Ngọc Dương.
Liếc nhìn đầu người trong tay của ông, Lục Vân điềm nhiên cất tiếng:
- Cung chủ chuyến này đi không tệ chút nào.
Hàn Ngọc Dương cười nói:
- Điều này phải cảm tạ huynh đài, ta nghe nói huynh đài ở Hoa Sơn, thuận đường đến không ngờ lại vừa vặn gặp được. Nếu không còn không biết tìm kiếm hắn đến năm nào tháng nào.
Bách Linh hỏi:
- Cung chủ hiện nay đã thanh lý môn hộ, tiếp theo còn dự tính làm gì không?
Hàn Ngọc Dương trả lời:
- Lần này đến đây là từ biệt các vị, ngoài ra còn đại diện Đông hải và Bắc hải hỏi thăm. Sau này có thời gian, mời các vị làm khách Nam hải.
Lục Vân nói:
- Đa tạ ý tốt của cung chủ, xin ngài chuyển lời hỏi thăm của chúng ta, sau này lúc nào rảnh rỗi, chúng ta nhất định đi thăm mọi người.
Hàn Ngọc Dương nói:
- Được, các vị bảo trọng, cáo từ.
Nói rồi xoay người quay đi biến mất về phía xa xa.
Đưa mắt tiễn ông đi rồi, Thương Nguyệt nói:
- Được rồi, chúng ta cũng đi thôi.
Nói rồi xoay người, cả năm người và hai con thú loáng lên liền biến mất về phía xa xa.
---------------------------------------
Rời khỏi Hoa Sơn, Lục Vân hoàn toàn không quay lại Trừ Ma liên minh. Điều này khiến cả ba cô đều đoán không được suy nghĩ trong lòng chàng.
Trên đường đi, Hải Nữ hỏi:
- Sư phụ, vừa rồi người giết tên xấu xa kia rồi còn thần cung của hắn đi đâu rồi?
Câu hỏi của Hải Nữ nhất thời nhắc nhở mọi người.
Thương Nguyệt nói:
- Đúng thế, chúng ta nãy giờ đều quên hỏi đến, Hậu Nghệ thần cung ở đâu?
Lục Vân điềm nhiên nói:
- Thần cung bị huynh chém gãy, rơi vào trong hố đất phát nổ, chôn giấu ở trong bùn đất.
Thở dài tiếc nuối, Bách Linh nói:
- Đáng tiếc, thần khí được xếp hàng mạnh thứ hai trong Đại La Chư Thiên Nhị Thập Tứ thần khí lại bị hủy như vậy.
Trương Ngạo Tuyết nói:
- Cũng không đáng tiếc, để nó lại cũng chỉ khiến chúng ta thêm vài phần không quên được hồi ức đau buồn, chi bằng hủy đi tốt hơn để tránh có người dùng nó gây ác.
Lục Vân lên tiếng:
- Đúng thế, cung này đã từng nhiễm máu tươi của Thương Nguyệt, huynh làm sao có thể bỏ qua cho nó.
Nghe vậy, Thương Nguyệt vẻ mặt toát ra nụ cười ngọt ngào, nói khe khẽ:
- Một mũi tên giết người, tắm lửa sống lại, Cửu U gặp mặt, trở về làm người.
Quay đầu, Lục Vân nhìn nàng, giây lát sau, lại nhìn Bách Linh và Trương Ngạo Tuyết, vẻ mặt không khỏi toát ra nụ cười mỉm trìu mến.
- Đời này có tình yêu, không cầu chuyện khác nữa. Các muội chính là vật quý báu nhất cả đời này của huynh.
Ba cô mỉm cười thẹn thùng ẩn chứa tình yêu dâng trào, mắt sáng lên kỳ dị.
Hải Nữ mơ hồ, không hiểu hỏi:
- Sư phụ, ba dì thân yêu, các người đang nói chuyện gì vậy?
Lục Vân cười nói:
- Không có gì, sau này con lớn lên sẽ biết thôi. Được rồi, đi thôi.
Đi theo Lục Vân, Bách Linh hỏi:
- Chúng ta bây giờ đi nơi nào?
Lục Vân cười cười, hơi thần bí đáp:
- Đừng hỏi nhiều, đi sẽ biết thôi.
Nói rồi dẫn bốn người đi về phía Tây, không bao lâu đã tiến vào trong Tây Thục.
Nhìn về phía trước, Trương Ngạo Tuyết nhẹ giọng nói:
- Lục Vân, huynh định quay về nơi xưa Dịch viên để thăm chưởng giáo sư bá và …
Nhè nhẹ lắc đầu, Lục Vân đáp:
- Không phải, muội đoán sai rồi. Bây giờ trời không còn sớm, chúng ta tìm nơi ăn cơm trưa thôi.
Trương Ngạo Tuyết sửng người, trời đã đúng ngọ, quả thật là giờ ăn cơm trưa, nhưng vì sao cảm thấy trong câu nói của Lục Vân ẩn chứa ý tứ khác đây?
Nghiêng đầu, Trương Ngạo Tuyết nhìn Thương Nguyệt, Bách Linh, phát hiện hai người này cũng không hiểu, trong mắt đầy vẻ nghi hoặc.
Lục Vân dường như biết ba người nghĩ gì, nhưng lại hoàn toàn không nói ra, ngược lại còn nhẹ nhàng từ tầng mây hạ xuống vào trong một sơn cốc yên tĩnh.
Nơi này ở trong Tây Thục, bốn bề núi non trùng điệp, đỉnh núi nhấp nhô liên miên không ngừng kéo dài đến vài trăm dặm.
Hân hoan thưởng thức hoa cỏ phụ cận, Lục Vân điềm nhiên nói:
- Cả ngày bay tới bay lui, rất nhớ lại dĩ vãng. Hôm nay chúng ta đi bộ chầm chậm qua núi rừng để thưởng thức mùi vị này một chút.
Thương Nguyệt cười nhẹ nói:
- Được, rất lâu chưa từng thoải mái. Cứ thế thản nhiên đối mặt với thiên nhiên.
Trương Ngạo Tuyết nhỏ nhẹ lẩm bẩm:
- Nhớ lại ngày trước đến Thái Huyền sơn, Huyền Ngọc sư bá liền dẫn đồ đệ chúng ta đi bộ. Cảm giác đó đến nay còn nhớ như mới trong đầu.
Vỗ vỗ vai Trương Ngạo Tuyết, Bách Linh nói:
- Mọi thứ không thoải mái trước đây hãy để trôi vào quên lãng. Bây giờ chúng ta hẳn mở lòng vui vẻ tận hưởng phong cảnh nơi này thôi.
- Tỷ nói rất đúng, hẳn phải cao hứng lắm. Đi thôi.
Nói rồi chầm chậm bước đi, thân hình phiêu dật trong gió lắc lư.
Nhìn thấy hình bóng trắng như tuyết đó, Lục Vân vẻ mặt hơi mỉm cười, kéo tay Bách Linh và Thương Nguyệt, thân hình lóe lên đến sóng vai cùng Trương Ngạo Tuyết chầm chậm đi qua núi đồi đồng ruộng.
Hải Nữ trên đường cười duyên, thân thể gầy nhỏ lúc Đông lúc Tây, hệt như một con chim nhỏ vui vẻ, ca xướng nhẹ nhàng bên Lục Vân và ba cô.
Tứ Linh thần thú và Tam Đầu linh xà bị Hải Nữ giữ chặt. Cả hai con thú đều rất thích nó, cũng không để lòng hành động của nó, đi theo nó chơi đùa trên đường.
Chậm bước trên sườn núi, Lục Vân khuôn mặt tươi cười ôn nhu nho nhã, nhất cử nhất động đều lịch sự có lễ, hoàn toàn trở về hình dáng hai năm trước.
Thời khắc đó, ba người đều phát hiện sự khác thường của chàng, nhưng không ai nói rõ ra, ngược lại còn cẩn thận thưởng thức mùi vị khí nho nhã toát ra từ người Lục Vân, lĩnh hội phong độ khiêm nhu quân tử chàng giấu sâu kín lâu nay.
Trên đường đi, Lục Vân giữ nguyên nụ cười mỉm, giọng hơi khôi hài khiến ba người cảm thấy một loại cảm giác hoàn toàn mới, phảng phất đổi thành một người khác, không còn là kẻ nghịch trời vang danh trong Tu Chân giới.
Cảm giác mới lạ làm người ta kinh ngạc, may là cả ba cô đều là người thông minh, tuy phát hiện kỳ quái nhưng lại không hề mở miệng, chỉ âm thầm phỏng đoán.
Thời gian vội vã trôi qua. Khi Lục Vân dẫn bốn người vượt qua một cái ao trên núi, trước mắt liền xuất hiện một thôn xóm nhỏ, khói nhàn nhạt đang lay động giữa không trung.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Lục Vân cười nhẹ nói:
- Có đói bụng không, chúng ta tìm nơi ăn chút gì.
Thấy chàng mở miệng, Thương Nguyệt không khỏi trêu chàng:
- Lục Vân huynh có dự tính đi hóa duyên sao?
Lục Vân cười ha hả đáp:
- Huynh tuy không phải người xuất gia nhưng muốn xin ăn một chút cũng không thành vấn đề.
Hé miệng cười, Bách Linh mắng:
- Nói xàm, hóa cái gì mà duyên, chúng ta nhất định không cho huynh xuất gia làm hòa thượng.
Lục Vân nhìn ba cô, cười nói:
- Huynh còn chưa ngốc, sao có thể bỏ đi làm hòa thượng mà không tiếc gì được.
Cách vài trượng, Hải Nữ nghe đến hòa thượng, vội nói theo:
- Sư phụ, hòa thượng đều là người tóc không dài, khó coi lắm, người không được như vậy đâu.
Lục Vân cười trả lời:
- Yên tâm, sư phụ lục căn còn chưa hết, tình duyên vẫn còn, không làm được hòa thượng đâu.
Trương Ngạo Tuyết lườm chàng một cái, nũng nịu nói:
- Không lựa lời gì cả, Hải Nữ mới vài tuổi, trước mặt nó lại nói hươu nói vượn, muốn dạy hư nó sao, chúng ta nhất định không tha cho huynh.
Lục Vân bật cười ha hả, nói sang chuyện khác:
- Không nói những chuyện đó nữa, huynh dẫn các muội đi ăn một bữa ngon.
Trương Ngạo Tuyết không hiểu, nhìn thôn núi nhỏ phía trước, cất tiếng hỏi:
- Nơi này toàn dân chúng thuần phác, huynh lại chưa qua đây, làm sao biết được nơi này có chỗ ăn ngon?
Lục Vân cười đáp:
- Thiên cơ không thể tiết lộ, nói ra sẽ không còn linh nữa. Đi thôi.
Dứt lời bóng người loáng lên đã tiến về phía trước vài trượng, kéo tay Hải Nữ đi trước dẫn đường.
Ba cô đi sau vài trượng, nhìn theo bóng của Lục Vân, ai nấy đều cảm thấy kỳ quái nhưng lại đoán không ra được Lục Vân đang làm trò gì.
- Lục Vân trong lòng có chuyện, các muội có thấy vậy không?
Bách Linh nhẹ nhàng lên tiếng hỏi.
Thương Nguyệt đáp:
- Đúng thế, trong lòng huynh ấy có chuyện, hơn nữa còn phải là chuyện rất vui, nhưng không biết vì sao huynh ấy lại cố ý che giấu?
Trương Ngạo Tuyết nói:
- Hay có lẽ huynh ấy muốn khiến chúng ta có một bất ngờ rất vui.
Bách Linh cau mày nói:
- Từ lúc bắt đầu ở Hải vực, chúng ta không rời huynh ấy nửa bước, có chuyện gì chúng ta lại không biết đây?
Trương Ngạo Tuyết lắc đầu đáp:
- Muội cũng đoán không ra, hay là từ từ xem thế nào.
Thương Nguyệt nói:
- Thật ra chúng ta không phải nghĩ nhiều, thời cơ đến huynh ấy tự nhiên sẽ nói ra thôi.
Bách Linh và Ngạo Tuyết thấy cũng đúng, không bàn luận nữa, vội vàng đi theo Thương Nguyệt.
Nhìn cảnh tượng bốn bề, vẻ mặt Lục Vân hơi hơi khác thường, cao hứng không nói ra hay là lo lắng, tóm lại ánh mắt kích động giấu kín.
Lúc này, trời đã chính ngọ, phần lớn dân chúng đều đang ở nhà ăn cơm, trong thôn núi người đi đường rất ít.
Thấy vậy, Hải Nữ cảm thấy mới lạ, không khỏi nhìn Đông rồi nhìn Tây, Lục Vân thì không nói một lời, cuối cùng đến bên sườn núi, ở đó có một dãy phòng ốc đơn giản u nhã, cảnh tượng rất tốt.
Trên nóc nhà, khói nhạt thổi ra, khói xanh nhàn nhạt như một con rồng ảo cứ lắc lư lên thẳng giữa bầu trời. Ngoài cửa là một sân không lớn, bốn bề có một số cọc gỗ thẳng đứng treo ít rau cỏ, một số loại vật ngũ cốc, còn có một cái chuông gió treo ở trụ đầu tường, đang lắc lư trong gió phát ra những âm thanh thánh thót.
Đứng yên trước sân chừng ba trượng, Lục Vân quan sát cẩn thận tình hình trước mắt. Mọi thứ đều như ngày đó, tuy hơi có chút biến đổi nhưng chuông gió kia lại quen thuộc như cũ, bụi bặm nhàn nhạt mô tả những phong sương nó đã trải qua không ít.
Đứng bên cạnh Lục Vân, Hải Nữ ánh mắt nhìn ở chuông gió, cười duyên dáng nói:
- Sư phụ, vật đó thật thích, sau này Hải Nữ cũng muốn treo một cái ở nhà ở.