Trong lưới sáng, Kiếm Vô Trần giận dữ nhìn Lục Vân, ánh mắt lấp lánh lửa, thù hận vô cùng lúc này không hề được che giấu nữa.
Đến trước Kiếm Vô Trần, Lục Vân tay phải phất lên tùy tiện, lưới sáng đó liền tự động biến mất, giữa hai người không hề còn điều gì ngăn trở.
Kiếm Vô Trần rống lên:
- Lục Vân, đời này ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Lục Vân nói:
- Ta cũng không bỏ qua cho ngươi! Đến đây, ta biết ngươi còn vài phần sức mạnh, đang chờ đợi đối phó với ta. Bây giờ ta cho ngươi một cơ hội, xem thử Hậu Nghệ thần cung của ngươi có giết được ta chăng.
Kiếm Vô Trần giọng hận thù nói:
- Đây là ngươi tự tìm lấy, ngươi hãy chờ đợi mà hối hận.
Nói rồi cũng không nhiều lời, vội vàng bày thế ra, thần cung nhắm thẳng về phía Lục Vân.
Kiếm Vô Trần lúc này sợ nhất chính là Lục Vân đổi ý, bởi vì nếu như Lục Vân không cho hắn cơ hội thi triển Hậu Nghệ thần cung, hắn không hề có chút hy vọng nào đấu lại được Lục Vân, càng đừng nói đến việc ngói đá cùng tan.
Khuôn mặt Lục Vân cười lạnh, hai tay bắt quyết trước ngực, toàn thân ánh bảy màu lấp lánh, khí thế thần thánh mà uy nghiêm phân bố khắp nơi đang nhanh chóng khuếch tán.
Vào thời khắc cuối cùng, Lục Vân thể hiện được sự cao ngạo và độ lượng của mình. Trong tình hình có thể đủ sức dễ dàng thu thập Kiếm Vô Trần, chàng lại cho đối phương một cơ hội phản kích, chàng muốn quang minh chính đại đánh bại địch nhân, cho thiên hạ biết Hậu Nghệ thần cung chàng cũng có thể thắng được.
Nhìn Lục Vân, Bách Linh rất xúc cảm nói:
- Mỗi lúc như vậy, Lục Vân đều có thể biểu hiện được khí thế bá tuyệt thiên hạ của huynh ấy, khiến trời đất đều phải kinh ngạc.
Thương Nguyệt điềm nhiên đáp:
- Đúng thế, đây là huynh ấy, người mà chúng ta trong lòng rất lo lắng.
Trương Ngạo Tuyết lên tiếng:
- Thật ra muội không thích nhìn thấy huynh ấy như vậy, muội thích huynh ấy văn vẻ hòa nhã, thích huynh ấy cứ mãi như vậy.
Hải Nữ hơi mơ hồ, hỏi lại:
- Dì Ngạo Tuyết, sư phụ như vậy uy phong, có khí thế, dì vì sao lại không thích vậy?
Trương Ngạo Tuyết nhỏ nhẹ lẩm bẩm:
- Mỗi một lần huynh ấy thể hiện ra khí thế kinh trời, thì lúc đó huynh ấy đang đối địch.
Hải Nữ còn chưa nghe rõ được, muốn hỏi nữa lại bị Bách Linh ngăn lại.
- Đừng hỏi nhiều, sau này con lớn sẽ hiểu rõ ràng. Bây giờ hãy xem cho rõ trận chiến cuối cùng này.
Hải Nữ ồ lên một tiếng, ánh mắt nhìn lên không trung, chỉ thấy Kiếm Vô Trần lúc này trong tay mũi tên hư ảo đã đặt vào dây, đang vận sức chờ phát động.
Đối diện, Lục Vân trên đỉnh đầu phát ra ánh sáng bảy màu, Diệt Thần kiếm dựng đứng xoay tròn, một cột sáng xông lên nối với trời cao, uy thế kinh hoàng phân bố khắp nơi.
- Chịu chết đi, Lục Vân!
Trong tiếng rống điên cuồng, tay phải Kiếm Vô Trần buông ra, mũi tên hủy diệt đó rít lên bay ra, nơi nào nó đến thời gian không gian vặn vẹo, nhanh chóng hấp thu sức mạnh không gian để tăng thêm uy thế của nó.
- Muôn vàn ân oán, một kiếm kết thúc. Lúc bồi thường đã đến rồi!
Một tiếng quát lớn, Diệt Thần kiếm trên đỉnh đầu của Lục Vân bay ra chém xuống, làn kiếm bảy màu của nó đến chỗ nào, bầu trời rung chuyển, mặt đất cuộn sóng, cả thời gian không gian rung chuyển ầm ầm, để lại một vết mây đỏ rực, mãi lâu cũng không tiêu tán.
Giữa không trung, Thần Diệt trảm đấu với một tên tuyệt diệt của Hậu Nghệ thần cung. Hai bên gặp nhau, chớp mắt đã phát nổ, sức mạnh đáng sợ của nó thổi khắp bốn bề, khiến phương viên vài trăm dặm ngập đầy khí tức hủy diệt, núi rộng sông dài không hề may mắn thoát khỏi bị san thành đất bằng.
Thời khắc đó, chín tầng trời rung động, mặt đất lớn rên rỉ, dòng khí bắn đi như sóng ánh sáng huỷ diệt, không những tốc độ rất nhanh mà sức phá hủy rất mạnh, lập tức lưu lại trên mặt đất vài chục vết nứt rất lớn tung hoành qua lại, vết ngắn nhất cũng dài vài dặm.
Ở nơi quan sát, bốn người Bách Linh vẻ mặt kinh hãi, khi đối mặt với dòng khí hủy diệt đó, ai nấy toàn lực chống cự, kết quả vẫn không chống nỗi, cuối cùng Tứ Linh thần thú ra mặt mới hóa giải được luồng sức mạnh đáng sợ đó.
Giữa không trung, hai người giao chiến bị ánh sáng bao trùm, hào quang nhấp nhô dao động, thời không biến hình vặn vẹo, không gì không tả rõ trận chiến kịch liệt và đáng sợ này.
Ngạo nghễ giữa trường, Lục Vân toàn thân ánh bảy màu lấp lánh. Bên ngoài người chàng là một tầng kết giới ánh sáng màu xanh lam khiến cho vài trượng bên trong gió êm sóng lặng không hề có chút rung động nào.
Phía trước, tình hình của Kiếm Vô Trần rõ ràng khác hẳn, thân thể run lên bần bật cho thấy hắn chịu áp lực rất lớn.
Trong tay, thần cung không ngừng lay động. Sau khi bắn ra một mũi tên, hắn đã hao hết chân nguyên cơ hồ nắm không chặt được thần cung, vẻ mặt điên cuồng.
Giữa hai người, làn kiếm phá trời và một tên hủy diệt tiếp tục kích hóa, khuếch tán khu vực ánh sáng hủy diệt rung động bành trướng, chớp mắt đã thôn tính cả hai người, hình thành một khu vực không gian tuyệt diệt to chừng vài chục trượng
Ở trong đó, Lục Vân có phòng ngự của “Hải Tâm quyết”, ngăn cản hoàn toàn sức mạnh hủy diệt, không hề bị bất kỳ thương tổn nào. Kiếm Vô Trần lại không có sức phòng ngự, rơi vào giữa dòng khí hủy diệt.
Đồng thời, Diệt Thần kiếm với làn kiếm siêu cường đó đã chém nát mũi tên ánh sáng hủy diệt chưa được mạnh nhất của Hậu Nghệ thần cung, uy lực còn lại của nó tiếp tục chém xuống, vừa hay đúng vào trên Hậu Nghệ thần cung.
Lúc này, Diệt Thần kiếm hào quang vạn trượng, một luồng khí thế bá tuyệt trời đất khi gặp phải sự phản kháng của Hậu Nghệ thần cung, đột nhiên bộc phát uy lực gấp mười lần, hung hăng áp chế lấy Hậu Nghệ thần cung ở giữa không trung.
Luận về đẳng cấp, Diệt Thần kiếm mạnh hơn Hậu Nghệ thần cung một bực. Luận về thực lực, Lục Vân lúc này đang ở tình trạng đỉnh cao, còn Kiếm Vô Trần sao có thể so sánh được đây?
Như vậy, tổng hợp lại, Diệt Thần kiếm đấu tranh với Hậu Nghệ thần cung, hai bên toàn lực tranh hơn, cuối cùng chỉ thấy một luồng sáng rực rỡ phát ra từ chỗ gặp nhau, rọi chiếu trời đất sáng trắng như tuyết.
Thời khắc đó, một tiếng sấm thánh thót trầm trầm truyền ra, chỉ nghe tiếng rên rỉ như ẩn như hiện, dường như bất cam, lại thương cảm vang vọng theo gió.
Trời đất, lúc đó mơ hồ rung động. Điều này khiến bốn người Bách Linh đang quan sát đều cảm nhận rõ ràng, nhưng lại không biết cụ thể việc gì đã xảy ra.
Giữa không trung, tiếng kêu thảm bất cam vang tới tận trời cao. Đó là tiếng than oán của Kiếm Vô Trần, rõ ràng hàm chứa vẻ phẫn nộ và oán độc.
Ở giữa vầng mây ngũ sắc, hai luồng sáng một xanh một đỏ bắn ra rơi xuống vết nứt sâu, lập tức tạo nên vụ nổ kịch liệt, khiến cho núi đồi rung chuyển gãy đổ.
Giữa không trung, gió lốc điên cuồng đột nhiên ngưng lại lộ ra hình bóng của Lục Vân, chỉ thấy chàng nhìn xuống mặt đất, vẻ mặt phức tạp.
Diệt Thần kiếm tự động bay quanh, tạo nên một vầng mây màu tím nhạt bên ngoài vài trượng, bên trong truyền ra những tiếng kêu thảm thiết, nơi đó chính là nguyên thần của Kiếm Vô Trần.
Thu Diệt Thần kiếm lại, tay phải Lục Vân múa lên hút lấy nguyên thần yếu ớt của Kiếm Vô Trần vào trong lòng bàn tay, ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn lên tiếng:
- Cả đời chúng ta giao chiến vài lần, ngươi phí nhiều tâm cơ, dùng hết thủ đoạn, nhưng cuối cùng lại chết trong tay của ta, ngươi nhất định rất không cam lòng.
Vầng tím hơi hơi chấn động, phát ra tiếng rống như dã thú:
- Lục Vân, đời này ta giết không được ngươi, kiếp sau ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Lục Vân lạnh lùng tàn khốc đáp trả:
- Giữa ngươi và ta, ngoại trừ ân oán cá nhân, hẳn còn có những ân oán khác nữa chứ?
Vầng tím giọng hận thù đáp lại:
- Không sai, ngoại trừ ân oán giữa ta và ngươi, còn có ân oán giữa ta và Duyên Diệt. Ngày đó hắn đoạt mất người mà ta yêu thương, còn tiêu diệt cơ thể huyết nhục của ta, hại ta thiếu chút nữa đã bị hủy diệt. Sau này ta sống trở lại, hợp nhất với Kiếm Vô Trần, tự nhiên sẽ không bỏ qua cho hắn. Nhưng đáng hận ông trời không có mắt, để ta ngày hôm nay lầm kế, rơi vào trong tay của ngươi.
Lục Vân ánh mắt âm hiểm lạnh lẽo, hừ giọng nói:
- Đây mới là nguyên nhân chính yếu khiến ngươi hủy diệt Dao Trì và không tiếc công sức đối đầu với ta phải không, Hỏa Vân?
Vầng tím biến ảo, Kiếm Vô Trần trả lời:
- Không sai, đều là ta làm, thế nào rồi?
Lục Vân mất nụ cười lạnh, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Rất đơn giản, ta muốn ngươi biến mất vĩnh viễn trên thế gian này.
Cảm nhận được ánh mắt của chàng, ba cô dẫn Hải Nữ đến gần bên chàng, bốn người nhìn vào vầng mây tím, ánh mắt đều hơi phức tạp.
Giây lát, Trương Ngạo Tuyết thương cảm lên tiếng:
- Lục Vân, bắt đầu đi. Sư thúc, sư huynh đợi ngày này đã rất lâu rồi.
Lục Vân vẻ mặt phiền muộn, vừa gật đầu nhè nhẹ, vừa phát xuất Hóa Hồn đại pháp. Như vậy, chỉ nghe Kiếm Vô Trần gào thét thảm thiết, không ngừng nhục mạ, âm thanh chói tai truyền khắp bốn phương.
Cảnh tượng này kéo dài rất lâu, dù sao tu vi của Kiếm Vô Trần cũng đến mức cực hạn của cảnh giới Quy Tiên, nguyên thần hắn dĩ nhiên là bất diệt, không dễ dàng có thể tiêu diệt được.
Đương nhiên, hắn gặp phải Lục Vân cũng là tai kiếp khó thoát, tranh đấu bất quá cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Gió dần dần yếu đi, tiếng kêu thảm khốc cũng dần dần yếu đi.
Lúc này, trên khuôn mặt đau thương của Trương Ngạo Tuyết xuất hiện nụ cười mỉm, nhạt nhẽo nhưng lại toát ra vài phần cảm thương.
Vẻ mặt Thương Nguyệt phức tạp, từ xa xa nhìn lại, một nụ cười khổ dần dần tan biến.
Bách Linh kéo tay Hải Nữ, vẻ mặt bình thản như thường đang chờ đợi giây phút cuối cùng đến, đợi chờ mọi thứ không vui kết thúc đi.
Đột nhiên, Lục Vân quay đầu nhìn về xa xa, ở đó có một hình bóng màu vàng nhạt đang bay đến rất nhanh, chốc lát đã xuất hiện trước mặt mấy người.
Nhìn thấy Diệp Tâm Nghi, vẻ mặt Lục Vân phức tạp, nhỏ giọng nói:
- Cô cũng đã đến rồi.
Diệp Tâm Nghi cay đắng lên tiếng:
- Ta nghe nói ngươi ở đây, phỏng chừng Kiếm Vô Trần sẽ đến, vì thế ta đến đây.
Nói rồi nhìn lòng bàn tay phải của Lục Vân, nghe cẩn tiếng kêu thảm yếu ớt kia.
Bên cạnh, ba người Bách Linh không nói gì, dường như thời khắc này không cần phải nói thêm điều gì.
Diệp Tâm Nghi vẻ mặt thê lương, nghe thấy tiếng kêu thảm của Kiếm Vô Trần, nhớ lại quá khứ trước đây, trong mắt lệ tuôn như suối, vô cùng vô tận đau khổ khó có thể che dấu được.
Giây lát, Diệp Tâm Nghi đột nhiên kích động trở lại, khóc lóc than thở:
- Kiếm Vô Trần, cả đời này ngươi hại ta khổ sở, ngươi chết tử tế được, hẳn phải có báo ứng như vậy.
Dường như nghe được tiếng của Diệp Tâm Nghie, Kiếm Vô Trần chợt ngưng kêu thảm, cố sức hỏi:
- Tâm Nghi, phải … muội … chăng?
Diệp Tâm Nghi giận dữ đáp:
- Câm miệng, không được gọi ta, ngươi là thứ súc sinh!
Thở dài u oán, Kiếm Vô Trần trầm ngâm hồi lâu.
Theo thời gian, tiếng kêu thảm lại vang lên, nhưng kéo dài không lâu, cuối cùng vầng tím tan biến, Kiếm Vô Trần đã biến mất vĩnh viễn trong đau khổ như vậy.
Tiếc nuối không tránh được, cừu hận cũng không tránh được, nhưng ngoại trừ những điều này ra, nơi sâu thẳm linh hồn tà ác của hắn còn lại được gì đây?
Thời khắc đó, Diệp Tâm Nghi thân thể run lên, hơi điên cuồng mắng:
- Tốt, chết rất tốt, cuối cùng ngươi chết rồi, không còn gây ác cho nhân gian nữa rồi.
Lục Vân nhìn nàng, ánh mắt hơi tiếc hận, rõ ràng hiểu được trong lòng nàng đang suy nghĩ chuyện gì.