Trong tiếng quát giận dữ, Lâm Vân Phong tay phải múa lên, kiếm khí sắc bén phá không gào thét, bắn thẳng đến ngực của Bạch Đầu Thiên Ông.
Tung mình né tránh, Bạch Đầu Thiên Ông không dám đánh thẳng, thi triển thân pháp cực nhanh, một lòng muốn kềm chế Lâm Vân Phong. Do lo lắng cho an toàn của những người còn lại, Lâm Vân Phong không lòng dạ nào dây dưa với Bạch Đầu Thiên Ông, lập tức thi triển Thuấn Gian Chuyển Di đến bên cạnh Trần Ngọc Loan. Lúc này, Tuyệt Dục sớm đã phát động công kích, trước tiên xông đến thẳng Dương Thiên, Hứa Khiết và Vũ Điệp, trong đó Dương Thiên là bị thương nặng nhất, cơ hồ mất đi sức mạnh tái chiến, Hứa Khiết và Vũ Điệp tình hình có tốt hơn, nhưng cũng bị trọng thương rơi thẳng xuống. Ánh nhạt lóe lên, Bát Bảo đỡ lấy thân thể Dương Thiên, sau đó chuyển mình vài chục trượng, liên tục đỡ lấy Hứa Khiết và Vũ Điệp, mang những người này quay về bên cạnh Lâm Vân Phong. Thời khắc đó, Lâm Vân Phong vừa ra tay hỗ trợ Trần Ngọc Loan, hai người liên thủ đánh một chiêu lập tức khiến Thanh Long tinh quân trọng thương tại chỗ, cũng coi như thở phào được.
Quay mình lại, Lâm Vân Phong liếc qua tình hình mấy người ở trên lưng Bát Bảo, trầm giọng nói:
- Dao Quang, mấy người trước tiên quay về, lát nữa để Bát Bảo quay lại tiếp ứng là được rồi.
Dao Quang có phần chần chừ, đang muốn mở miệng ra, Lâm Phàm đột nhiên nói:
- Các người đi trước, ta còn lưu lại.
Còn đang nói, Lâm Phàm đã rời khỏi thân thể của Bát Bảo.
Lâm Vân Phong thấy vậy cũng không bàn gì thêm, gật đầu đối với Dao Quang rồi sau đó phất tay ra dấu cho bọn họ đi trước. Khẽ than một tiếng, Dao Quang cũng không nói gì thêm, vỗ lên lưng của Bát Bảo, năm người một thú nháy mắt đã biến mất giữa hư không. Lúc này, Trần Ngọc Loan quay về bên cạnh Lâm Vân Phong, liếc tình hình chung quanh rồi lập tức gọi tất cả những người còn lại tập trung với nhau, hỗn chiến vì thế mà dừng lại. Tuyệt Dục thống lĩnh mọi người ép gần đến, cách bọn Trần Ngọc Loan chừng vài trượng, hai bên trừng nhau cừu hận, không khí rất là nóng bức.
Trận chiến hôm nay tình hình quỷ dị, Đằng Long cốc và Ngũ Sắc Thiên Vực vài lần giao tranh, ưu khuyết thay nhau. Trước tiên, phe Đằng Long cốc chiếm ưu thế, hiện nay thì Ngũ Sắc Thiên Vực lại chiếm thế thượng phong, quả thật là ba mươi năm trước còn bên Đông, ba mươi năm sau đã thành Tây. Tổng quan toàn cục, lúc này đây, phe Đằng Long cốc chỉ còn lại Triệu Ngọc Thanh, Tân Nguyệt, Lâm Phàm, Mẫu Đơn, Hoa Hồng, Lâm Y Tuyết, Giang Thanh Tuyết, Trần Ngọc Loan, Lâm Vân Phong chín người, ngoại trừ Tân Nguyệt chưa hề bị thương ra, tất cả những người khác đều có thương thế, lại thêm hao tổn nguyên khí, tình hình vô cùng nghiêm trọng. Phe Ngũ Sắc Thiên Vực tổng cộng có mười người, trong đó Xà Ma trọng thương đã không còn sức để chiến đấu nữa. Bạch Đầu Thiên Ông và Bạch Hạc tiên tử hao phí một lượng lớn chân nguyên, ai nấy bị thương không nhẹ. Thanh Long tinh quân bị Lâm Vân Phong, Trần Ngọc Loan đánh cho bị thương, tình trạng thương thế vô cùng nghiêm trọng. Bạch Hổ tinh quân và Dương Thiên kịch chiến đã lâu, không chỉ bị nội thương mà còn hao tổn một lượng lớn nguyên khí. Xích Ảnh Thiên Lang và Triệu Ngọc Thanh giao chiến, từ lúc bắt đầu đã bị rơi vào hạ phong vì thế bị thương không nhẹ. Chỉ còn lại Tuyệt Dục, Thanh Ảnh Lưu Quang, Chu Tước tinh quân, Huyền Vũ tinh quân tình hình tương đối tốt, vẫn giữ được tài nghệ bình thường.
Bốn mắt nhìn nhau, Trần Ngọc Loan đón lấy ánh mắt băng lạnh mà tàn khốc của Tuyệt Dục, trong lòng không khỏi chấn động, lập tức né tránh cái nhìn của Tuyệt Dục, trầm giọng nói:
- Tuyệt Dục, nghe nói ngươi xuất thân từ nhân gian, chuyện này ngươi có nhớ gì không?
Tuyệt Dục lạnh lùng đáp trả:
- Ta là Thiên Ngô thần tướng của Ngũ Sắc Thiên Vực, không có chút ký ức nào về nhân gian.
Trần Ngọc Loan cất tiếng hỏi:
- Phải vậy chăng? Thế ngươi đã từng nghe qua tên Lục Vân, có biết Kiếm Vô Trần là ai không?
Quay lại, Trần Ngọc Loan chăm chú nhìn vào mắt của Tuyệt Dục.
Nghe xong câu hỏi của Trần Ngọc Loan, Tuyệt Dục ánh mắt bình tĩnh không có chút biến hóa nào cả, giọng lạnh lẽo trả lời:
- Chuyện ngươi hỏi thì ta không có chút ấn tượng nào, cũng không biết gì cả.
Bên cạnh, Bạch Đầu Thiên Ông nhắc nhở:
- Cung chủ, chớ nói nhiều với bọn họ, đây là bọn họ muốn kéo dài thời gian.
Tuyệt Dục hừ lạnh một tiếng, phất tay nói:
- Giết tất cả!
Lệnh vừa ban ra, cao thủ của Ngũ Sắc Thiên Vực ngoại trừ Xà Ma đồng loạt xông lên, triển khai một đợt chém giết mới.
Thấy vậy, cao thủ phe Đằng Long cốc hoàn toàn không kinh ngạc, tuy có vài phần thất vọng, nhưng hai phe người tương đương, ai thắng ai bại còn phải so tài mới có thể biết được.
Như vậy, hỗn chiến lại bộc phát, Đằng Long cốc và Ngũ Sắc Thiên Vực trở thành cục diện đến chết mới thôi.
Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt phức tạp, ngay khi Tuyệt Dục vừa mới ra lệnh, quay đầu nói với Trần Ngọc Loan:
- Cứ tiếp tục như thế này, cuối cùng chỉ đến mức lưỡng bại câu thương, chúng ta phải nghĩ cách hóa giải mới được.
Trần Ngọc Loan đáp:
- Phân tích tình hình của địch nhân, bọn chúng tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, chỉ có chúng ta rút lui mà thôi.
Mẫu Đơn cười khổ nói:
- Chỉ sợ muốn đi cũng không dễ dàng gì.
Dứt lời, Mẫu Đơn liền phi thân bay ra đón lấy Thanh Ảnh Lưu Quang. Còn lại những người khác tự mình chọn lấy đối thủ, hai phe bắt đầu triển khai trận đấu liều mạng.
Lần này, Trần Ngọc Loan chọn lấy Tuyệt Dục, Lâm Vân Phong nghênh đón Huyền Vũ tinh quân, Triệu Ngọc Thanh vẫn đối đầu với Xích Ảnh Thiên Lang như cũ, Tân Nguyệt vẫn tiếp tục đối phó với Chu Tước. Lâm Phàm và Bạch Đầu Thiên Ông thành một tổ, Lâm Y Tuyết nghênh chiến Bạch Hạc tiên tử, Giang Thanh Tuyết đấu với Thanh Long tinh quân đã trọng thương, Hoa Hồng gặp gỡ Bạch Hổ tinh quân. Trong chín tổ giao chiến, thắng bại rõ rệt nhất có ba tổ, chính là Giang Thanh Tuyết đấu với Thanh Long tinh quân, Mẫu Đơn đón đánh Thanh Ảnh Lưu Quang, Triệu Ngọc Thanh đấu với Xích Ảnh Thiên Lang.
Trong tổ chứ nhất, Giang Thanh Tuyết vài lần ra tay bị thương không nhẹ, tuy thương thế mức độ còn rất tốt so với Thanh Long tinh quân, nhưng nhìn tổng thể thực lực, Thanh Long tinh quân còn ở trên cả Xà Ma, cho dù bị thương rất nặng đi nữa, vẫn còn đủ khả năng bộc phát được uy lực kinh người. Vì thế trận chiến giữa hai người, Giang Thanh Tuyết nhanh chóng rơi vào thế hạ phong, không cách nào đảo chuyển được cục diện thất bại rõ ràng.
Trong tổ thứ hai, Mẫu Đơn giao chiến Thanh Ảnh Lưu Quang, tuy hiện nay đang là giao chiến đang là mức ngang tay, nhưng bàn về thực lực, Mẫu Đơn và Thanh Ảnh Lưu Quang còn tồn tại một khoảng cách nhất định, dù sao Thanh Ảnh Lưu Quang có thực lực vượt hẳn Xà Ma. Trước đây, Mẫu Đơn có được Hoa Hồng hỗ trợ, hai người liên thủ cũng không làm được gì. Nhưng hiện nay, một mình nàng nghênh chiến cường địch, khoảng cách thực lực rất nhanh chóng thể hiện ra, thế thất bại dần dần rõ ràng.
Tình hình của tổ thứ ba không có gì phải bàn luận, thực lực của Triệu Ngọc Thanh mạnh mẽ quá rõ ràng, Xích Ảnh Thiên Lang tuy lợi hại cũng không sao đánh lại được Triệu Ngọc Thanh.
Còn lại mấy tổ kia, tình hình giao chiến hơn thua bất định, tạm thời ở giai đoạn giằng co dây dưa, kết cục thì cần phải có thời gian khai mở ra mới biết được.
Nhìn qua tất cả mọi thức, Tuyệt Dục có phần vui mừng, nói với Trần Ngọc Loan:
- Thắng bại dễ tính toán, kết quả cuối cùng các ngươi chắc chắn phải thất bại.
Trần Ngọc Loan lạnh lẽo trả lời:
- Nói không cần phải nói cho hết, cho tới bây giờ, cuộc chiến này giữa hai phe chúng ta thì phe ta vẫn chiếm được ưu thế.
Tuyệt Dục hừ giọng nói:
- Đó chỉ là tạm thời thôi, không bao lâu sau nữa ta sẽ giết sạch các ngươi.
Trần Ngọc Loan đáp:
- Giết địch một ngàn, bản thân chết tám trăm. Trận chiến này đánh cho đến cùng, các ngươi cũng không còn lại được bao nhiêu người.
Tuyệt Dục cười lạnh đáp:
- Nuôi quân ngàn ngày, dùng quân nhất thời, hy sinh là nhiệm vụ của bọn họ.
Trần Ngọc Loan cất tiếng hỏi:
- Trong lòng của ngươi, cái chết của bọn họ cũng không có chút gì đáng thương hại?
Tuyệt Dục đáp:
- Muốn thành vô địch thì phải vô tình. Chỉ cần có thể chiến thắng, hy sinh lớn hơn nữa cũng đáng giá.
Trần Ngọc Loan hừ giọng nói:
- Nếu như trả một giá thật lớn lao, cuối cùng lại không thể nào hoàn thành nhiệm vụ, ngươi phải đối mặt như thế nào?