Trong đầu Tô Tú Tú hiện lên mấy chữ này, trong lòng cũng không khỏi sợ hãi.
Nhưng mà, giây tiếp theo nàng lại nhớ đến ánh mắt ác độc của bà bà và ŧıểυ muội, cùng với những lời mắng nhiếc của bọn họ.
Tô Tú Tú cắn môi: “Nhưng mà chúng ta chỉ cần cẩn thận một chút là sẽ không bị phát hiện!”
Hàn Liệt cau mày: “Tô Tú Tú, chỉ vì muốn có con mà tẩu dám làm ra chuyện như thế này sao? Tại sao tẩu không chọn hòa ly?”
(Hòa ly: Ly hôn)
“Không, ta không muốn hòa ly!”
Tô Tú Tú kiên quyết nói: “Nếu như thực sự phải hòa ly thì ta thà chết còn hơn! Hai năm ta không mang thai, nếu như còn hòa ly thì sẽ chẳng bao giờ gả đi được nữa. Phụ mẫu ta chắc chắn cũng sẽ không đồng ý cho ta bước chân vào cửa!”
Gió đêm dường như thổi mạnh hơn.
“Tẩu đã nghĩ kỹ chưa?”
Trong gió đêm, Hàn Liệt nhẹ nhàng nói, giọng nói của hắn dường như luôn ẩn chứa điều gì khác.
Tô Tú Tú mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều: “Ta nghĩ kỹ rồi.”
“Chỉ tìm ta thôi à?”
Tô Tú Tú chớp mắt, có chút khó chịu: “Chỉ có một mình huyen biết chuyện giữa Hứa Văn Lễ và ta... Tất nhiên ta phải tìm huynh rồi!”
“Được.”
Tô Tú Tú bỗng nhiên nghe được câu trả lời của hắn thì lập tức ngây ngẩn cả người.
Nam nhân này vừa rồi còn từ chối kiên quyết như vậy, thế mà bây giờ đã nhanh chóng đồng ý rồi?
“Sao thế, đổi ý?”
Nam nhân hỏi, nói xong thì quay người định đi.
Tô Tú Tú vội vàng níu góc áo hắn lại, ấm ức: “Không... Không phải ta đổi ý, chỉ là không ngờ huynh lại đột nhiên đồng ý như vậy.”
“Ta đã từ chối ba lần rồi.”
“Hả?”
Hàn Liệt không quay đầu lại, vươn tay nắm lấy cổ tay Tô Tú Tú, sau đó dùng chân đóng cửa lại.
Dưới ánh đèn màu vàng sẫm, Hàn Liệt dắt tay nàng đi tới bên chiếc giường lớn. Trái tim Tô Tú Tú lập tức đập thình thịch.
Hàn Liệt quay đầu nhìn nàng: “Có biết làm không?”
Tô Tú Tú sững sờ, lập tức đỏ mặt: “Ta... biết...”
“Ngồi xuống giường trước đi.”
Tô Tú Tú tiến lên, ngồi xuống bên cạnh giường. Nàng chỉ cảm thấy tấm ván giường này rất cứng, cứng như con người Hàn Liệt vậy.
Hàn Liệt đi về phía bàn trà, rót cho nàng một chén gì đó.
Hắn nhẹ nhàng bưng đến trước mặt nàng: “Uống đi.”
Tô Tú Tú hơi cắn môi: “Đây là cái gì?”
Hắn trả lời: “Uống thứ này thì lát nữa nàng sẽ không quá đau.”
Tô Tú Tú bán tín bán nghi tiếp nhận chén trà, uống một ngụm, lông mày liền nhíu lại.
“Cay quá!”
Nàng nghiêng đầu qua một bên, trả chén lại cho Hàn Liệt, không uống nữa, hắn rót cho nàng một chén rượu!
Hàn Liệt nhướng mày, cầm bát trà nhấp một ngụm: “Cay đến thế sao?”
Tô Tú Tú nhìn hắn uống ngay chỗ vừa rồi nàng đặt môi xuống thì không nhịn được mà đỏ bừng mặt mũi: “Huynh đừng...”
Hàn Liệt cách nàng chưa tới một cánh tay, hắn nhìn thấy rõ ràng dáng vẻ thẹn thùng của nàng. Nhìn nàng như vậy, hắn khẽ cười: “Sao lại ngượng ngùng như thế, bây giờ đã như thế này, chờ lát nữa ta đυ. nàng thì nàng làm sao mà chịu được đây?”
Hắn xem thường nàng?
Tô Tú Tú cắn răng, bỗng nhiên đứng dậy, giật lấy chén trong tay Hàn Liệt, ngửa đầu uống cạn!
Cay đến mức hai mắt mờ đi.
Nàng chật vật ôm ngực, ho khụ khụ, nhưng giọng điệu lại vô cùng kiên định: “Ta uống hết rượu rồi, ta nhất định sẽ làm được!”
Tô Tú Tú chậm chạp trả lời.
Qua đôi mắt mơ hồ đẫm nước, nàng nhìn thấy một bàn tay vươn về phía nàng, giữ chặt lấy gáy nàng. Sau đó, một đôi môi dán lên môi nàng!
“Cô nương ngốc, ta tin nàng.”
Giống như muốn làm dịu đi vị cay trong miệng Tô Tú Tú, Hàn Liệt hôn nàng rất sâu. Nụ hôn của hắn như vũ bão, tới dồn dập, đầu lưỡi tiến vào trong khoang miệng của nàng, bắt đầu liếʍ láp vị cay trong miệng nàng.
Rượu cay làm đầu lưỡi nàng tê dại, nhưng mà vẫn yên lặng để hắn hôn minh.
Nàng bị hôn đến choáng váng, thân thể mềm oặt, dựa vào Hàn Liệt.