Cả Hứa bà bà và Hứa Thiến đều biết cái nhà này sau này sẽ phải dựa vào ai, nghe Hứa Văn Lễ nói như thế, cả hai đều ăn ý ngậm miệng lại.
Cơm nước xong xuôi, Hứa Văn Lễ đang định vào thư phòng thì Tô Tú Tú vội vàng chạy tới nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."
Hứa Văn Lễ không quay người lại: “Không phải cảm ơn. Ta cũng không phải vì nàng, chủ yếu là vì không muốn lãng phí lương thực.”
Chút hi vọng nhỏ nhoi mãi mới sinh ra được trong lòng Tô Tú Tú lập tức tan biến.
Quả nhiên, trong mắt Hứa Văn Lễ, nàng chẳng là gì cả.
Muốn có được chỗ đứng trong cái nhà này, nàng chỉ có thể dựa vào chính mình, dựa vào đứa bé trong bụng mình!
Sau khi bổ củi xong, cả người Tô Tú Tú đều đẫm mồ hôi.
Nàng mang củi xuống bếp, đun nước tắm rửa.
Chờ đun nước xong, nàng đi lấy quần áo để chuẩn bị tắm, quay lại thì nước nóng đã biến mất.
Nàng lập tức qua tìm Hứa Thiến, cách một cánh cửa đã nghe thấy giọng nói chua ngoa phách lối của cô ta: “Tô Tú Tú, người tẩu thối như vậy, tắm cũng chỉ lãng phí nước. Chờ ta tắm xong thì tẩu tắm lại nước mà ta vừa dùng là được rồi!”
Nhà bọn họ chỉ có một thùng tắm, Tô Tú Tú không còn cách nào khác, chỉ có thể chờ đợi.
Sau khi Hứa Thiển tắm xong thì cũng đến giờ nấu cơm tối.
Tô Tú Tú nhẫn nhịn, đành phải đi nấu cơm xong xuôi rồi mới chuẩn bị đi đun nước tắm.
Nhưng mà, bà bà đã khóa phòng tắm lại: “Ngươi muốn tắm thì ra sông mà tắm, chúng ta đều là nhà nông, ai mà chẳng tắm ngoài sông chứ? Ngươi lại còn đòi tắm nước nóng?”
Tô Tú Tú trở về phòng, không nói một lời.
Đêm khuya.
Nàng lén lút vào bếp đun nước nóng, lau người sạch sẽ, sau đó quần khăn đi sang phòng sát vách.
“Hàn Liệt, có thể mở cửa cho ta không?”
Giọng nói của Tô Tú Tú trời sinh dịu dàng dễ nghe, nhưng Hàn Liệt lại có thể nghe ra được sự kiên quyết trong giọng nói của nàng.
Hắn do dự một chút: “Hứa tẩu tử, đêm hôm khuya khoắt, tẩu tìm ta có chuyện gì thế?”
Tô Tú Tú nhỏ nhẹ: “Có chút chuyện nhỏ muốn nói với Hàn huynh một chút. Hàn huynh và tướng công của ta có giao tình không cạn, chắc không nỡ để ta đứng ngoài mãi như thế này đúng không?”
Nghe vô cùng thư thái, không có chút mập mờ nào.
Hàn Liệt mở cửa ra, dưới ánh trăng, Tô Tú Tú khoác một chiếc khăn mỏng nửa che nửa hở, da thịt lộ ra ngoài lập tức đập vào mắt hắn!
Ánh mắt Hàn Liệt đột nhiên tối sầm lại.
Giây tiếp theo, hắn lạnh lùng hỏi: "Tô Tú Tú, cô điên rồi sao?"
Gió đêm thật lạnh.
Tô Tú Tú run rẩy thân thể, không quan tâm đến chuyện gì khác, cứ thế nhào tới, dán lên thân thể của hắn.
Bàn tay nhỏ nhắn vòng quanh eo hắn: “Hàn Liệt, giúp ta đi...”
Hàn Liệt né tránh không kịp, trực tiếp bị nàng nhào vào lòng, mặt mày tràn ngập vẻ ảo não.
Hắn ảo não không phải là vì không thể tránh được cô nương trước mặt, mà là vì ©ôи th!t của hắn lúc này đã cứng rắn đến dọa người, còn đang chọc vào bụng dưới của nàng!
Hàn Liệt khàn giọng, vươn tay gỡ cánh tay đang ôm ngang eo mình ra: “Tẩu tử, đừng nói đùa như thế. Đồng Lễ là tướng công của tẩu, huynh ấy chỉ là tính tình hơi lạnh lùng một chút mà thôi, tẩu phải tin tưởng thời gian trôi qua huynh ấy sẽ...”
Hắn còn chưa dứt lời thì đã bị Tô Tú Tú ôm chặt lấy, bàn tay nhỏ nhắn của nàng khẽ đặt lên lồng ngực hắn.
“Nhưng ta không thể chờ được nữa! Tướng công của ta không thích ta, cho dù có bao nhiêu thời gian đi nữa thì chàng ấy cũng sẽ không chú ý đến ta!”
Giọng nói của nàng vừa mềm mại vừa lộ ra vẻ căng thẳng và kiên định.
Ánh mắt Hàn Liệt hơi dao động.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, hắn nắm chặt lấy tay nàng, nghiêm túc hỏi: “Tô Tú Tú, tẩu có nghĩ tới chuyện lỡ như chuyện này bại lộ thì tẩu sẽ ra sao không?”
Nhét vào lồng heo rồi ném xuống nước.