Tô Tú Tú buông tay ra, trái tim đập thình thịch: “Hàn Liệt...Bên ngoài có người, sao huynh vẫn còn làm được chuyện này!”
“Không ảnh hưởng!”
Sự bình tĩnh của Hàn Liệt lây nhiễm cho Tô Tú Tú, ŧıểυ huyệt của nàng cũng bắt đầu theo đó mà hơi buông lỏng ra.
Hàn Liệt nắm bắt cơ hội, rút dươиɠ ѵậŧ ra một đoạn nhỏ, sau đó đột nhiên điên cuồng đâm vào.
Tô Tú Tú cắn môi, nhưng vẫn phát ra chút âm thanh.
“Ưm... A...”
Âm thanh nho nhỏ nhưng Hàn Liệt lại nghe thấy vô cùng rõ ràng, thậm chí còn khiến trái tim hắn ngứa ngáy.
Hắn bỗng nhiên đυ. nàng một cách thô bạo, sau đó, dưới ánh mắt giận dữ của Tô Tú Tú, hắn khẽ cười một cái, cao giọng nói với người bên ngoài: “Không tiện.”
Hứa Thiến đứng ở bên ngoài run lẩy bẩy.
Nàng ta chờ tới đêm khuya mới có đủ dũng khí chạy sang tìm Hàn Liệt, không ngờ hắn lại không cho nàng ta vào phòng.
Hàn đại ca nói không tiện!
Có gì mà không tiện đây? Nàng ta là một thiếu nữ xinh đẹp, đêm khuya tới gõ cửa phòng hắn, chẳng lẽ hắn không đoán ra được nàng ta có ý gì sao?
Hứa Thiến không muốn bỏ cuộc như vậy, lại nhẹ giọng nỉ non lần nữa: “Hàn đại ca, bên ngoài lạnh lắm, huynh để ta vào nhà trước được không? Cho ta vào đi mà, ta cam đoan, ta vào trong nói chuyện với huynh xong thì sẽ ra ngoài, đi mà...”
Nghe thấy giọng nói mềm mại của nàng ta, Tô Tú Tú không nhịn được mà rùng mình một cái.
Hàn Liệt bị cái rùng mình này của nàng làm cho giật bắn, hắn hung hăng bóp lấy eo nàng, tiếp tục thô lỗ đâm vào rút ra mấy lần.
“Có vẻ như ta làm không đủ nhanh nên Tú Tú vẫn còn để ý được những chuyện khác.”
Tô Tú Tú cảm giác được thân thể mình này lên nảy xuống, tốc độ đâm vào rút ra của hắn lập tức tăng lên thì không nhịn được cắn chặt răng, cả người căng cứng.
Lại... Lại sắp bị hắn đυ. đến phun nước rồi!
Nàng mê mang nhìn hắn, đôi mắt đẫm lệ, sau đó lại bị Hàn Liệt hành hạ cho nước mắt lã chã.
Sau khi bị đâm mạnh mấy chục cái như thế, Tô Tú Tú cố gắng rướn người cắn lên cổ Hàn Liệt. Thân thể nàng run lên, dâm thủy nóng hổi tràn ra, tưới đẫm quy đầu của hắn!
"Tê, thật chặt.”
dươиɠ ѵậŧ của Hàn Liệt bị ŧıểυ huyệt của nàng mυ"ŧ chặt lấy, kɧoáı ©ảʍ xộc tới tận đỉnh đầu, khiến hắn chỉ muốn đυ. chết nàng!
Hứa Thiến không nghe được câu trả lời thì không nhịn được mà áp tai lên cửa.
Nàng ta chăm chú lắng nghe, hình như có âm thanh va chạm, da thịt va chạm sao? Nghe hình như còn có cả tiếng nước!
Đây là tiếng gì thế?
Chẳng lẽ Hàn đại ca đang tắm?
Hứa Thiến nghĩ đến đây thì trái tim không nhịn được mà nảy lên.
Nàng ta dùng hết sức đẩy cửa ra: “Hàn đại ca, huynh không trả lời thì ta cứ vào nhé.”
Nghe thấy Hứa Thiến nói muốn tiến vào, Tô Tú Tú giật thót.
Nàng nhớ kỹ hình như khi nàng bị Hàn Liệt đẩy lên giường thì chỉ khép cửa phòng lại.
Điều này cũng có nghĩa là, cánh cửa kia chỉ cần đẩy là sẽ mở ra!
Kẽo kẹt!
Cửa quả nhiên bị đẩy ra!
Tô Tú Tú tái mét mặt mũi, lo lắng nhìn Hàn Liệt.
Ngay sau đó, Hứa Thiến cất bước đi vào, vẻ mặt e lệ: “Hàn đại ca, huynh ở đâu?”
Hứa Thiển vừa bước vào đã nhìn thấy ngọn đèn dầu mờ ảo.
Sau đó ánh mắt của nàng ta rơi trên người Hàn Liệt đang nửa nằm nửa ngồi trên giường, chăn quấn quanh người.
Hàn Liệt lúc này hình như vừa mới tắm xong, tóc còn hơi ẩm, nhưng đôi con ngươi lại đen nhánh, trông vô cùng mạnh mẽ cường thế.
Hứa Thiến chỉ nhìn thoáng qua mà mặt mũi đã đỏ bừng lên rồi.
Hàn Liệt chính là kiểu nam nhân mà nàng ta ưa thích, hoàn toàn khác biệt với ca ca của nàng ta, trông mạnh mẽ và quyến rũ vô cùng.
"Hàn... Hàn đại ca. Thực ra chăn chỉ cần đắp đến ngực thôi là được rồi, đắp cao quá sẽ khó thở.”
Nàng ta vừa dứt lời, Hàn Liệt lập tức cảm thấy người đang nằm sấp trên người mình run lên.