Thập Niên 90: Xuyên Thành Người Vợ Phá Của

Chương 32: Anh thật sự có chút hiểu cô (3)

Trước Sau

break

Chương 32: Anh thật sự có chút hiểu cô (3)

Nghe thấy tên Thẩm Phương Quỳnh, sắc mặt Bành Phương cứng lại: "Tôi không tìm mẹ cô, tôi cũng không phải cố ý đến đây, chỉ là đi ngang qua thôi. Tinh Tinh, cô nói vậy là sao? Chẳng lẽ gần sân nhà cô, người khác không được đi qua đi lại nữa à?"

"Không phải vậy, đường là để cho người ta đi mà. Tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi, thím cũng đừng suy nghĩ nhiều."

Nhà họ Lê ở sâu bên trong khu tập thể, trong này chỉ có mỗi căn nhà của nhà họ Lê, hóng mát cũng không đến tận đây.

Nhưng Lê Tinh không muốn đôi co với Bành Phương, cô cứ hễ phơi nắng là thấy khó chịu, lúc này chỉ muốn nhanh chóng về nhà.

Cô cười nhạt với Bành Phương, cất tiền và chiếc hộp vào túi xách, rồi xoay người cười với Lục Huấn:

"Em không khách sáo với anh nữa, em nhận đồ đây, về nhà rồi xem là gì, dù sao em cũng sẽ thích. Là quà thì ai cũng sẽ thích. Nếu anh không vào nhà ngồi thì đừng đưa em đến cửa nữa, lát nữa mẹ với mọi người biết được sẽ mắng em đấy."

"Đưa đồ cho em đi, anh lái xe về cẩn thận nhé."

Lục Huấn liếc nhìn Bành Phương, chỉ là một người phụ nữ bình thường, lại đang ở trước cửa nhà họ Lê, chắc cũng không đến mức bắt nạt Lê Tinh được.

Thấy Lê Tinh đưa tay ra, có ý không muốn anh ở lại nữa, anh dừng một chút rồi đưa đồ cho cô: "Cẩn thận, hơi nặng đấy."

"Không sao, em xách được, cũng chỉ mấy bước chân thôi." Lê Tinh nhận đồ, lại ngẩng lên nhìn anh.

Hôm nay thời gian trôi qua thật nhanh, chẳng mấy chốc đã đến lúc phải chia tay, trong lòng cô còn có chút không quen.

Nhớ đến việc anh nói phải đến Từ Thành mấy hôm, cảm giác không quen đó như nhân lên, có chút buồn bã, cô khẽ mím môi:

"Anh đến Từ Thành mấy ngày, không biết bên đó có nhiều muỗi không, anh mang theo thuốc chống muỗi nhé. Trời nóng, anh cũng phải chú ý giữ gìn sức khỏe." Mấy năm nay Lục Huấn đã quen với việc đi đây đi đó, đi công tác cũng như đi làm bình thường, nhưng nghe Lê Tinh nói vậy, trong lòng anh bỗng thấy ấm áp.

Anh cong môi cười nói: "Ừm, buổi tối bên đó đúng là muỗi hơi nhiều, anh sẽ chú ý." Nói xong mấy câu, Lục Huấn lên xe.

Ánh mắt Lê Tinh dõi theo anh, nhìn anh quay đầu xe, lái đến trước mặt cô rồi hạ cửa kính xe xuống: "Anh đi đây, em mau vào nhà đi, ngoài này nắng lắm."

Cảm xúc lưu luyến dâng lên, còn chưa rời đi đã bắt đầu thấy bồn chồn. Ánh mắt Lục Huấn không khỏi dừng lại trên gương mặt xinh đẹp của cô.

"Anh sẽ về sớm nhất có thể, đến lúc đó sẽ gọi điện cho em."

"Lái xe cẩn thận." Lê Tinh nhìn anh, lại dặn dò một câu.

"Được, anh biết rồi."

Lục Huấn khẽ cười, ngón tay thon dài siết chặt vô lăng, cuối cùng cũng khởi động xe.

Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã chạy ra khỏi con đường nhỏ trong khu tập thể, rẽ ngoặt rồi khuất hẳn, Lê Tinh mới từ từ thu hồi ánh mắt.

Bành Phương nhìn nụ cười trên mặt Lê Tinh dần tắt, vẻ mặt như luyến tiếc, trong lòng bà ta lập tức thấy khó chịu.

Bà ta không muốn con trai mình cưới Lê Tinh là đúng, cũng là bà ta cố ý đến chỗ Lê Vạn Sơn nói xấu Lê Tinh, còn nói Quý Lâm sắp cưới con gái lãnh đạo, đến lúc đó sẽ cùng con dâu chuyển về đây.

Bà ta muốn Lê Tinh sớm lấy chồng, để khi Quý Lâm trở về sẽ hết hy vọng.

Nhưng hai người họ cũng coi như là thanh mai trúc mã, Quý Lâm còn vì cô mà sống chết, thậm chí từ bỏ tương lai tươi sáng ở Bắc Kinh để tìm cách trở về.

Kết quả con trai bà ta còn chưa về, cô thì hay rồi, đã nhanh chóng tìm được đối tượng mới, lại còn rõ ràng là lưỡng tình tương duyệt.

Quả nhiên là một đứa con gái vô tâm, uổng phí tấm lòng si tình của con trai bà ta.

"Không ngờ cô nhanh như vậy đã tìm được đối tượng rồi, cậu ta làm nghề gì?"

Sắc mặt Bành Phương khó coi, bà ta siết chặt tay, kìm nén sự bực bội và khó chịu trong lòng.

Chú ý đến những túi lớn túi nhỏ Lê Tinh đang xách, bà ta lại không nhịn được khinh thường: "Hai người mới quen nhau, cũng không biết che giấu trước mặt cậu ta một chút, cẩn thận cậu ta cuối cùng không chịu nổi cô đấy." Lê Tinh quay đầu nhìn Bành Phương, nếu nói trong cả khu tập thể này cô ghét nhất ai, thì đó chính là Bành Phương.

Chồng của Bành Phương - Quý Hải Tường, ban đầu chỉ là phó chủ nhiệm văn phòng của nhà máy sợi, làm việc dưới trướng Lê Vạn Sơn.

Lúc đó, Bành Phương tìm mọi cách để lấy lòng gia đình họ.

Nhưng nhà họ Lê luôn sống khiêm tốn, không nhận quà cáp gì cũng không giao du nhiều, Bành Phương căn bản không tìm được cơ hội.

Cho đến năm Lê Tinh sáu tuổi, xảy ra một tai nạn, cô bị thương ở đầu, không biết do vấn đề gì mà hai tai bị điếc, nói chuyện cũng ngọng nghịu, sợ gặp người lạ, sợ bị người ta cười nên không chịu ra khỏi nhà.

Vì chuyện này mà nhà họ Lê lo lắng đến mức sứt đầu mẻ trán, Thẩm Phương Quỳnh còn vì Lê Tinh mà đòi ly hôn với Lê Vạn Sơn.

Bành Phương nghe nói chuyện này, nhìn con trai Quý Lâm ngoan ngoãn hiểu chuyện, chỉ lớn hơn Lê Tinh hai tuổi ở nhà, Bành Phương bỗng nảy ra ý định tiếp cận nhà họ Lê.

Bà ta chủ động dẫn Quý Lâm đến nhà họ Lê, nói Quý Lâm cứ đòi bà ta muốn có em gái, nhưng bây giờ bà ta cũng không thể biến ra em gái cho con trai được, nghĩ cả khu tập thể này chỉ có Lê Tinh là đáng yêu ngoan ngoãn nhất, nên dẫn Quý Lâm đến thăm em gái.

Quý Lâm luôn là đứa trẻ ngoan nhất khu tập thể, ngày nào cũng ăn mặc sạch sẽ gọn gàng, lại có gương mặt thư sinh nho nhã.

Lê Tinh biết Quý Lâm, phải nói là trong khu tập thể này không ai không biết anh ta.

Năm Lê Tinh học lớp mẫu giáo, Quý Lâm còn nhặt được bông hoa đỏ của cô. Cô luôn rất thích anh trai sạch sẽ, đẹp trai này.

Khi Quý Lâm đến gần cô, anh ta cũng không giống những đứa trẻ khác đến thăm cô, tò mò nhìn ngắm hay cố ý há to miệng khi nói chuyện.

Lê Tinh càng có ấn tượng tốt với anh ta, chủ động cho kẹo anh ta.

Từ đó về sau, Quý Lâm trở thành đứa trẻ thường xuyên ra vào nhà họ Lê, cũng là người bạn duy nhất của Lê Tinh.

Anh ta cùng cô học ngôn ngữ tay, dạy kèm cho cô và xem cô múa.

Vì bị điếc và nói chuyện ngọng nghịu, nên Lê Tinh thường xuyên bị bắt nạt, Quý Lâm luôn xuất hiện giúp cô giải quyết những kẻ bắt nạt đó.

Vài năm sau, bệnh điếc của Lê Tinh tình cờ khỏi hẳn, cô cũng quen với việc chỉ làm bạn với Quý Lâm.

Cho đến năm Lê Tinh mười sáu tuổi, cuối cùng cô quyết định không tiếp tục theo đuổi con đường múa chuyên nghiệp nữa.

Cô buồn bã đến tìm Quý Lâm, lại vô tình nghe được cuộc trò chuyện của Bành Phương và Quý Lâm.

Năm đó chồng Bành Phương đã lên chức phó giám đốc nhà máy, Quý Lâm cũng thi đỗ đại học Bắc Kinh, tương lai rộng mở.

Cô nghe thấy Bành Phương nói với Quý Lâm: "Bố con bây giờ đã là phó giám đốc, đợi thêm hai năm nữa ông Lê nghỉ hưu, nếu ông ta giúp đỡ thì vị trí giám đốc cũng có thể với tới được. Vì vậy, con đừng cắt đứt liên lạc với con bé Tinh Tinh đó."

"Nhưng con cũng đừng quá thân thiết với nó, năm nay nó cũng mười sáu tuổi rồi, thêm hai năm nữa là có thể lấy chồng, nếu hai đứa còn thân thiết như trước thì không hay đâu."

"Bây giờ con là sinh viên đại học Bắc Kinh, sau này vợ con phải là người có học thức cao, hoặc là con gái nhà lãnh đạo. Nhà họ Lê bây giờ nhìn thì có vẻ tốt, nhưng đợi hai ông bà già kia nghỉ hưu thì còn gì nữa. Hơn nữa, tuy bây giờ nó đã khỏi bệnh điếc, nói năng cũng đỡ ngọng hơn, nhưng ai biết được nó có bị điếc lại không. Lúc trước nó bị thương ở đầu, tình cờ khỏi cũng có thể tình cờ bị điếc lại."

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc