Thập Niên 90: Xuyên Thành Người Vợ Phá Của

Chương 31: Anh thật sự có chút hiểu cô (2)

Trước Sau

break

Chương 31: Anh thật sự có chút hiểu cô (2)

Thấy cô không nhận, Lục Huấn lại cười: "Bên bách hóa số hai vòng ngọc bích, ngọc trai ít mẫu mã, cũng không đẹp lắm. Vừa hay anh thấy món đồ nhỏ này, nghĩ em sẽ thích nên mua." Nghĩ cô sẽ thích?

Lê Tinh không khỏi tò mò bên trong là gì.

Họ mới gặp nhau ba lần, tính ra cũng chỉ đi dạo được một ngày rưỡi, vậy mà anh đã hiểu rõ sở thích của cô rồi sao? Không biết có đắt quá không, họ còn chưa đính hôn, nếu cô nhận món đồ này chắc chắn phải tặng lại quà đáp lễ có giá trị tương đương.

Bây giờ trong tay cô không có mấy tiền, e là không mua nổi.

Nghĩ đến quà đáp lễ, Lê Tinh theo bản năng quay đầu nhìn qua cửa sổ xe đến chiếc móc khóa hình gấu trúc trên ghế, so sánh với chiếc hộp này, bỗng cảm thấy nó thật rẻ tiền, không dám lấy ra.

Bây giờ cô có thể mở cửa xe lấy lại không?

"Em đang nhìn gì vậy?"

Thấy Lê Tinh mất tập trung, Lục Huấn nghi hoặc hỏi một tiếng, rồi nhìn theo ánh mắt cô.

"Không có gì!" Lê Tinh hoàn hồn vội vàng lên tiếng, cô nghiêng người theo bản năng muốn che cửa sổ xe, nhưng Lục Huấn đã nhìn thấy.

Anh bước tới mở cửa xe, lấy tiền và móc khóa trên ghế, nhìn Lê Tinh: "Đây là gì?"

"Cái này á, là tiền em mua đồ lúc sáng..."

Vẻ mặt Lục Huấn không thay đổi nhiều, giọng điệu dường như cũng bình thường, nhưng Lê Tinh rõ ràng cảm nhận được anh không vui, khiến cô nói chuyện với giọng nhỏ dần, còn có chút chột dạ.

Cô đưa tay vén tóc mai, l.iếm môi rồi nói tiếp: "Còn chiếc móc khóa này, coi như là một món quà nhỏ? Em rất thích mấy thứ nhỏ nhỏ này, mỗi lần nhìn thấy đều mua, không đáng bao nhiêu tiền, chỉ để treo chơi thôi."

"Anh rất thích chiếc móc khóa này."

Sắc mặt Lục Huấn dịu lại, anh nắm nhẹ chiếc móc khóa rồi cất vào túi quần, nhìn số tiền trên tay.

Việc Lê Tinh trả lại tiền tiêu vặt cho anh, anh vừa bất ngờ vừa không bất ngờ. Nhà họ Lê có vẻ khá coi trọng việc Lê Tinh thích mua sắm và tiêu tiền.

Trước khi xem mắt, Lê Vạn Sơn đã nhấn mạnh với ông cụ Lục về chuyện này. Sau khi xem mắt, Lê Vạn Sơn lại cùng ông cụ Lục đi câu cá, rồi nhắc lại chuyện này một lần nữa.

Thái độ của nhà họ Lê rất rõ ràng, nếu không thể chấp nhận thì nhân lúc chưa tiếp xúc nhiều nên sớm kết thúc, không làm lỡ dở nhau, họ không muốn con gái mình bị tổn thương.

Ông cụ Lục rất thích Lê Tinh, sau khi gặp mặt ông càng khen ngợi cô hết lời, liên tục nói với Lục Huấn rằng nhất định phải nắm chắc cơ hội.

Ông không để tâm đến việc Lê Tinh thích mua sắm, nhưng nhà họ Lê lại tỏ ra nghiêm túc, nên ông cũng coi trọng chuyện này.

Dù sao, người sống với nhau sau này là Lục Huấn và Lê Tinh, chủ yếu vẫn phải xem Lục Huấn.

Hôm kia ông cụ Lục còn cố ý gọi điện cho Lục Huấn nói về chuyện này, bảo anh nếu không thể chấp nhận thì nói rõ với nhà họ Lê, nếu có thể chấp nhận thì hôm nay mang theo nhiều tiền một chút.

Lục Huấn hiểu ý của ông nội, ông hy vọng nếu anh đã chấp nhận thì hãy đối xử tốt với Lê Tinh, sau này đừng vì chuyện này mà tức giận hay cãi vã.

Nhưng thật ra, ngay từ cái nhìn đầu tiên khi thấy ảnh của Lê Tinh, anh đã biết cô là cô gái được gia đình yêu thương, chiều chuộng hết mực, là viên ngọc quý được nâng niu trong tay.

Cô gái như vậy, gia đình bình thường không nuôi nổi cũng không nuôi dạy tốt được.

Anh muốn hái viên ngọc quý này, đã chuẩn bị sẵn sàng để chăm sóc cô cẩn thận. Anh không thấy việc yêu thích mua sắm, tiêu tiền có gì không ổn.

Tiền kiếm ra là để tiêu, hai năm nay anh kiếm được không nhiều, nhưng nuôi cô thì vẫn nuôi nổi.

Hơn nữa, đi cùng cô mua sắm, nhìn cô vui vẻ đi khắp các quầy hàng mua đồ, thử hết bộ quần áo này đến bộ quần áo khác, cũng là một điều thú vị.

Anh thậm chí đã lên kế hoạch cho lần sau sẽ đưa cô đi đâu.

Việc cô trả lại tiền cho anh, anh cũng đoán được lý do, là vì sợ sau này nếu anh không chấp nhận được, hai nhà sẽ vì chuyện tiền bạc mà xảy ra mâu thuẫn.

Người nhà họ Lê rất kỹ tính, lại càng thương con gái.

"Số tiền này, Tinh Tinh, em phải cầm lại." Lục Huấn ngẩng lên nhìn Lê Tinh, nghiêm túc nói.

"Đi cùng em mua sắm, tiêu tiền vì em, đều là việc anh nên làm, anh rất vui khi được làm những việc này."

Lục Huấn nói, dừng một chút rồi hỏi: "Hay là, em không hài lòng về việc chúng ta hẹn hò, hay anh có chỗ nào đắc tội với em?"

"Không phải, không có."

Lê Tinh cảm thấy Lục Huấn hiểu lầm rồi, vội vàng giải thích: "Ý em không phải vậy, chỉ là sáng nay em tiêu hơi nhiều..."

"Anh thấy cũng bình thường."

Lục Huấn như biết Lê Tinh muốn nói gì, anh không để cô tiếp tục, nhìn cô với đôi mắt sâu thẳm: "Bây giờ anh là đối tượng của em, chúng ta cũng đang tìm hiểu nhau nhiều hơn, đúng không?"

"Sở thích, thú vui, chi tiêu của em... đều là một phần để anh tìm hiểu. Anh thấy mình hoàn toàn có thể chấp nhận, cũng gánh vác được, hơn nữa còn rất sẵn lòng vui vẻ với điều đó."

"Tương tự, đây cũng là một phần để em hiểu anh, hiểu tấm lòng của anh dành cho em, anh có thể làm gì cho em... Em không cho anh thực sự làm, không cho anh trả giá vì em, thì làm sao em có thể chắc chắn rằng tấm lòng của anh là thật, anh thật sự có thể chấp nhận, bao dung, yêu thương mọi thứ của em?"

"..."

Lời Lục Huấn nói rất thẳng thắn, Lê Tinh vừa nghe đã hiểu. Tuy có hơi "lệch lạc", nhưng lại có lý.

Lê Tinh cũng đang nghĩ, đúng vậy, chỉ cho anh nhìn, không cho anh thật sự cảm nhận, thì làm sao anh có thể chắc chắn rằng mình chấp nhận được việc cô tiêu xài hoang phí?

Cô không tiêu tiền của anh, thì làm sao có thể chắc chắn rằng anh không để tâm đến chuyện này, có thật sự rộng rãi hay không, có phải đang giả vờ hay không?

Nếu như hai người hợp nhau, không có gì bất ngờ xảy ra thì rất có thể sẽ tiến đến hôn nhân, sống với nhau cả đời.

Lỡ như sau khi kết hôn, cô thật sự tiêu tiền của anh, mà anh lại không chấp nhận được thì sao?

Còn nữa, hôm nay cô đúng là đã tiêu khá nhiều, ngoài tiền của mẹ và chị dâu cho, cô còn bỏ thêm cả chín mươi tệ của mình vào.

Trả lại cho Lục Huấn, cô lại thành kẻ trắng tay rồi! Tháng này, còn hơn hai mươi ngày nữa mới đến ngày lĩnh lương...

Thật sự rất thiếu tiền. Lê Tinh lập tức dao động, tuy có hơi xấu hổ, nhưng...

Ngón tay thon dài mân mê quai chiếc túi xách, hồi lâu, Lê Tinh đỏ mặt ngập ngừng nói: "Chẳng trách anh làm ăn phát đạt, em nói không lại anh rồi."

Lục Huấn nghe vậy bật cười: "Vậy em thấy lời anh nói có lý không?"

"Cũng có một chút." Lê Tinh lấp lửng đáp.

"Có là được rồi, vậy coi như chúng ta đã đạt được sự đồng thuận, sau này không tranh luận nữa nhé. Ngoài kia nắng quá, đi thôi, anh đưa em vào nhà."

Lục Huấn nắm lấy tay Lê Tinh, nhét tiền và chiếc hộp vào tay cô, thuận tay đóng cửa xe lại, định đưa cô vào sân.

Lê Tinh nhìn đồ trên tay, đáp lại một tiếng với anh, còn định nói gì đó thì bên cạnh bỗng vang lên một giọng nói.

"Ồ... Tinh Tinh? Đây là đối tượng của cô à?"

Bành Phương bước nhanh đến, dùng ánh mắt như đang chọn rau củ ngoài chợ đánh giá Lục Huấn từ trên xuống dưới.

"Sáng nay nghe nói cô lên xe của một người đàn ông, không ngờ là thật đấy."

"Cô cũng nhanh thật, như vậy cũng tốt. Quý Lâm lo lắng cho cô em gái này của nó nhất, cô tìm được đối tượng, nó chắc chắn sẽ vui mừng..."

"Tôi tìm được người như ý, người vui nhất vẫn là tôi, không liên quan lắm đến người khác."

Thấy Bành Phương, nụ cười trên mặt Lê Tinh nhạt dần: "Thím đến đây có việc gì sao? Mẹ tôi lúc này chắc đang ở nhà đấy." 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc