Thập Niên 90: Xuyên Thành Mèo Tôi Muốn Làm Công Cho Tổ Quốc

Chương 7

Trước Sau

break

 

Bây giờ người trên xe vô cùng đau đớn, Lỗ Kiến Hoa nhạt nhẽo nói: “Anh ấy vẫn an toàn.”

 

“Tôi nói với chúng rồi, không xảy ra chuyện gì đâu, chúng sẽ ở lại đó trông coi đội trưởng Tần…”

 

Lỗ Kiến Hoa nhớ tới ánh mắt của mãnh hổ nằm sấp bên cạnh không giấu được sự uy nghiêm, mà trong lòng run lên.

 

Tống Bắc khó hiểu, Lỗ Kiến Hoa nói chuyện câu sau đá câu trước: “Vừa rồi cậu nói một người thì không thể nào đưa Tiểu Tần về, sao bây giờ lại nói Tiểu Tần không có việc gì?”

 

“Đồng chí nhỏ à.” lời Tống Bắc nói sâu sắc: “Cậu đã lập công lớn nhưng làm việc còn có chỗ chưa ổn thỏa, cậu cũng không cần bị áp lực.” 

 

Nói dối không phải là tốt.

 

Lỗ Kiến Hoa gãi đầu, không biết nên nói thế nào. Cậu ta sắp xếp từ ngữ, phía sau truyền đến tiếng của đội cứu thương đang theo sát dồn dập lo lắng: “Trung đoàn Trưởng, không thể nhanh hơn nữa.”  

 

Tống Bắc đang ngồi chiếc xe đều là chiến sĩ khẩn cấp, để đề phòng chuyện bất ngờ xảy ra.

 

Xe lắc lư một chút cũng không sao, đi theo phía sau là xe cứu thương mang theo trang bị cấp cứu. Người xóc nảy thì không sao nhưng máy móc thiết bị xảy ra vấn đề sẽ rất nguy hiểm. 

 

“Như thế này đi, chúng tôi đi tới đó trước, mấy người đi chậm theo phía sau.” Không thể để những việc nhỏ nhặt ảnh hưởng đến chuyện lớn, Tống Bắc suy nghĩ rồi gọi mấy bác sĩ đổi về phía sau. Còn ông ấy ngồi xe đi nhanh khẩn cấp về phía trước, còn đằng sau là xe chở bộ phận dụng cụ cấp cứu đi chậm lại phía sau. 

 

Xe đi đến đâu theo sau là cả một đường bụi đất tung bay. Trước sau thay đổi người, dòng suy nghĩ của Lỗ Kiến Hoa bị cắt ngang, nghiêm túc nói với Tống Bắc: “Trung Đoàn Trưởng, vừa rồi tôi không biết phải nói với ông thế nào, tôi nghĩ một chút rồi vẫn nên thẳng thắn nói với ông. Ông phải tin, những gì tôi nói đều là sự thật.”

 

“Mấy ngày nay tôi ở trạm gác có thấy một con mèo Ba Tư đi lại ở cửa căn cứ, dường như đang muốn tìm người. Tôi ở nông thôn nghe nói mèo thông minh như con người, hôm nay tôi với đồng đội đổi ca, không nhịn được đi tới xem, con mèo dẫn tôi đi tìm được đội trưởng Tần, anh ấy được con hổ cõng tới.”

 

“...”

 

Có lẽ là do quá khiếp sợ, Tống Bắc vẫn ngẩn ra, trên mặt bình thản không có biểu cảm gì: “Cậu nói thật đấy à?”

 

Tống Bắc chưa bao giờ nghe qua loại chuyện như thế này. Lỗ Kiến Hoa nghe thấy giọng điệu này cũng biết là Tống Bắc không tin: “Trung Đoàn Trưởng, sao tôi có thể lừa ông được? Đó chẳng phải là làm điều vô nghĩa ư? Nói như vậy kiểu gì cũng sẽ bị lộ tẩy thôi.”

 

“Chờ đã.” Người bên cạnh là đội trưởng đội tuần tra và tìm kiếm, không nghiêm mặt giống như Tống Bắc mà cười nói chen vào: “Mèo Ba Tư? Có phải là con mèo màu trắng không?” 

 

Lỗ Kiến Hoa bất ngờ rồi mừng rỡ gật đầu: “Đội phó Quách cũng biết ạ, anh từng gặp nó rồi sao?”

 

Khoảng mười mấy người ngồi trên chiếc xe xóc nảy, còn có ba bác sĩ đội cứu thương. Ai cũng muốn biến thành cái tai thỏ dựng lên để nghe chuyện hiếm lạ. Tống Bắc cũng rất bất ngờ, Quách Triều Minh đi sớm về khuya ở trong núi, hai ngày hai đêm mệt mỏi không hề được chợp mắt. Sáng sớm hôm nay lại bị ông ấy thúc giục nhiều lần phải trở về căn cứ.

 

Việc Lỗ Kiến Hoa thấy mèo ở cửa căn cứ, một mình Quách Triều Minh ở trong núi làm sao có thể thấy được? 

 

“Ôi dào! Tôi cảm thấy con mèo kia rất kỳ quái, thông minh đến vậy?” Quách Triều Minh vỗ một cái vào đùi, tiếc nuối nói: “Nếu đúng là như vậy thì biết trước vậy tôi đã đi cùng nó.” 

 

Mặt Trung Đoàn Trưởng càng dại ra: Con mèo này còn có quan hệ rất rộng? Quách Triều Minh cũng gặp, chẳng lẽ đây là sự thật?

 

Đồng chí nhỏ này là một người rất thật thà, không giống một người sẽ nói hưu nói vượn. 

 

Quách Triều Minh nhớ tới Bạch Hạ Hạ cũng có điểm rất kỳ lạ: “Trung Đoàn Trưởng, hôm nay tôi trở về là muốn nói với ông, lúc tìm kiếm cứu giúp gặp chuyện kỳ quái. “

 

“Chính là con mèo Ba Tư này.” 

 

“Lúc tôi và đội viên nghỉ ngơi, thấy con mèo Ba Tư này.” 

 

“Nó ngồi ở trên tảng đá nhìn chằm chằm tôi, con mèo đó lông trắng như tuyết, lại rất xinh đẹp ưa nhìn. Nó chạy từ trong núi ra nhìn rất dọa người, giống như yêu tinh vậy.”

 

Bây giờ Quách Triều Minh nghĩ đến thấy đúng là rất thú vị: “Lúc đó có lẽ là nó đến tìm tôi. Tôi tưởng rằng nó là mèo của người bảo vệ rừng nuôi, chỉ đói nên chạy đến tìm đồ ăn.” 

 

Quách Triều Minh kể lại kỹ càng chuyện gặp được Bạch Hạ Hạ, kể xong còn vỗ một cái vào bả vai Lỗ Kiến Hoa, tấm tắc lấy làm kỳ lạ: “Đúng là gặp phải chuyện mới mẻ, đội trưởng Tần đúng là không rơi vào đường cùng được, đây là chuyện tốt đẹp đó Trung Đoàn Trưởng!” 

 

“Biết là chạy tới tìm tôi mà tôi lại không đi, liền chạy tới căn cứ tìm người!” Quách Triều Minh giơ ngón tay cái với Lỗ Kiến Hoa: “Cậu lập công lao thật xứng đáng, làm gì có ai nghĩ tới mèo có thể đưa cậu đi tìm được đội trưởng Tần?”   

 

break
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
(Sắc)Con Chồng Trước Và Cha Dượng
Ngôn tình Sắc, nhiều CP

Báo lỗi chương