Chạy băng băng về đây đã khiến mặt Lỗ Kiến Hoa đỏ bừng như bàn ủi. Cậu ta túm lấy Vương Đức Trụ, nói không ra hơi: “Mau lên, gọi người đi, tôi tìm thấy đội trưởng Tần rồi…”
“Đội trưởng Tần bị thương nặng lắm, ngàn cân treo sợi tóc, nhất định phải nhanh lên.”
Vương Đức Trụ sửng sốt, mọi người đã tìm đội trưởng Tần ở trong núi, tìm nhanh đến mức muốn phát điên. Trung đoàn trưởng đã ra lệnh hơn vài trăm người vào núi hết lần này đến lần khác, giống như giọt nước mưa rơi xuống biển, không thấy tung tích gì.
Các đồng đội chỉ tìm thấy hai cái xác của hai người dân liều mạng và dấu vết bắn súng và cuộc truy đuổi. Còn tung tích của những người dân liều mạng và đội trưởng Tần đều biến mất không thấy.
Giống như thể sống không thấy người, chết không thấy các.
Đến bây giờ mọi người vẫn đang tìm kiếm, nhưng thật ra tất cả đều đã tuyệt vọng cả rồi, sợ là chỉ có thể tìm được thi thể của đội trưởng Tần mà thôi.
Thời tiết hơi nóng, vết thương dễ bị nhiễm trùng. Cả người đội trưởng Tần bị thương nặng mà bắn chết hai người dân liều mạng kia, bây giờ vẫn còn chưa có tiếp viện, lại còn ở trong núi, nơi có nhiều thú dữ thường xuyên lui đến, muốn sống tiếp thì chỉ khi có phép màu xảy ra thôi.
Trong lòng Vương Đức Trụ có hàng vạn câu hỏi, mọi người đã tìm trong núi rất nhiều ngày, muốn lật tung cả ngọn núi lên rồi vẫn không thấy bóng dáng của đội trưởng Tần. Cái thằng nhóc Lỗ Kiến Hoa này chỉ đi loanh quanh một chuyến tầm hơn mười mấy phút mà đã tìm thấy đội trưởng Tần rồi?
May mắn như vậy à?
Nhưng giờ không phải lúc để nói mấy thứ này, Vương Đức Trụ vội vàng chạy vào trong căn cứ: “Cậu đi báo cáo, tôi đi gọi đội cứu thương.”
Chỉ trong hai phút đồng hồ, hai chiếc xe việt dã của quân đội đã từ trong căn cứ lao ra nhanh như chớp.
Trung Đoàn Trưởng Tống Bắc tự mình lái xe đi, Chính Ủy Hà Đông Mục ở lại căn cứ, kích động liên hệ lại với bệnh viện quân khu và các chuyên gia: “Đúng đúng đúng, tìm được người rồi, nhanh chóng điều người chuẩn bị đi, nhất định phải cứu đồng đội của chúng ta nhanh nhất có thể!”
Lỗ Kiến Hoa ngồi ở ghế phụ, lòng như lửa đốt mà chỉ đường cho mọi người, vẫn luôn trả lời những nghi ngờ của Tống Bắc.
Mọi người vừa nghi ngờ lại vừa lo lắng, cũng mong đợi sẽ nhanh chóng tìm thấy Tần Tiêu.
“Đồng chí nhỏ, cậu để đội trưởng Tần bất tỉnh nằm ở ven đường à?” Dù sao Tống Bắc cũng đã trải qua biết bao sóng to gió lớn, sau khi cẩn thận hỏi lại tình hình cụ thể của Tần Tiêu thì ngay lập tức tim như lỡ một nhịp, sự vui vẻ và kích động đã giảm đi hơn nửa.
Căn cứ của bọn họ đang đóng quân ở nơi rừng sâu.
Càng vào sâu, mãnh thú xuất hiện càng nhiều. Các chiến sĩ đi thành nhóm, trên tay còn có súng gỗ, chúng nó sợ đông người mới không dám đến gần. Nhưng gần đây nhiều chiến sĩ lên núi tìm người, đã quấy rầy rất nhiễu mãnh thú trong núi.
Các động vật chạy tán loạn, Tần Tiêu bất tỉnh còn bị thương nặng nằm một mình…
Những con hổ, báo, sói, rất mẫn cảm với mùi máu tươi, đến giờ còn chưa tìm được tung tích của những người dân liều mạng…
“Ây da!” Tống Bắc nổi hết da gà, trán đổ mồ hôi, thở hồng hộc vỗ đùi, điên cuồng thúc giục tài xế: “Nhanh lên! Nhanh lên!”
Những người đi theo cũng bị lời nói của Trung Đoàn Trưởng làm cho khẩn trương, bầu không khí dường như bị đè nén đến mức thở không nổi.
Bọn họ đã nghe được tin tìm được Tần Tiêu thì choáng váng, vui vẻ và bất ngờ nên quên hết những chuyện khác.
Bây giờ được Trung Đoàn Trưởng nhắc nhở, trái tim mọi người cũng nâng lên tới cuống họng rồi.
Tài xế cũng sốt ruột, nhưng không dám đạp chân ga. Đường núi khúc khuỷu, anh ta chỉ có thể cố gắng tăng tốc hết sức.
Con đường này là đường đi vào sâu trong núi, ngày thường có nhiều các thành viên tổ huấn luyện kéo dây chạy qua.
Thỉnh thoảng cũng sẽ có đi xe nhưng đi không nhanh, có thể vượt xa, nhưng đường rất gồ ghề, khó mà đi nhanh được.
Ngày bình thường, có nhiều con đường khác để mọi người có thể lên núi.
Người trong xe bị xóc qua xóc lại, trán tài xế đổ đầy mồ hôi lạnh.
Đội Trưởng Tần ở ngay trước mặt, đến nhanh một giây, nói không chừng có thể cứu người.
Tống Bắc thấy Lỗ Kiến Hoa ấp úng muốn nói gì đó thì thở dài che đầu, cho rằng mình không nên trách người có công tìm được Tần Tiêu: “Cậu cũng vì sợ xóc sẽ làm Tần Tiêu bị thương nặng hơn, tôi hiểu được, chỉ là suy nghĩ còn có chút sai sót.”
Dù sao thì vẫn còn trẻ tuổi, chưa trải sự đời.
Tìm được đội trưởng Tần xúc động, hưng phấn bị hất nước lạnh băng, tất cả mọi người đều yên lặng.
“Trung Đoàn Trưởng, đội trưởng Tần ở bên kia mặc dù không có người trông nhưng…” Thật ra Lỗ Kiến Hoa muốn nói ra từ lâu. Nhưng trên đường đi Trung Đoàn Trưởng vẫn luôn hỏi cậu ta về tình trạng vết thương của đội trưởng Tần, vậy nên cậu ta không có cơ hội mở miệng.