Thập Niên 90: Xuyên Thành Mèo Tôi Muốn Làm Công Cho Tổ Quốc

Chương 46

Trước Sau

break

 

Dựa vào cái gì! Cô chỉ nghĩ được rằng khắp Thông Thành đều có mèo và chó hoang, nếu đi tìm người chắc chắn sẽ dễ hơn để cảnh sát. 

 

Cô không hiểu phân chia cao thấp của đàn mèo, chúng không phải Đại Hoa, cô nói gì nghe nấy.

 

Nhìn ánh mắt bất thiện của đám mèo, Bạch Hạ Hạ hạ cái móng vuốt của mình xuống, yên lặng lùi về sau. Cô cố gắng mở to đôi mắt mèo của mình, cố làm ra được ánh mắt đáng yêu và chân thành: Ba trăm mẹo làm quen cùng với mèo hoang. Nếu bây giờ cô nói rằng cô tới đây để tuyển dụng mèo làm việc ngắn hạn, liệu chúng có cắn chết cô không? Online đợi, rất gấp!

 

Bạch Hạ Hạ mở to đôi mắt hai màu trong suốt của mình, nghiêm túc nghĩ cách, bây giờ cô chủ động đưa hai tay lên đầu dùng đệm thịt màu hồng ở bàn chân đè hai cái tai xuống sau đó kêu: "Meo meo, tôi đầu hàng?"


 

"Tách tách!" Là tiếng máy ảnh.


 

Bốn con mèo lập tức quay lại nhìn, khuôn mặt tròn trịa của ba con mèo lúc này vẫn giữ vẻ cảnh giác, bộ ria trắng run lên. Chúng nhe nanh giơ vuốt, để lộ ra hàm răng cùng móng vuốt vô cùng sắc bén. Chúng cúi thấp người xuống, lông dựng đứng lên. 

 

Toàn thân Bạch Hạ Hạ cứng đờ, thật sự rất muốn khóc. 

 

Cô chẳng qua chỉ muốn làm một kẻ hèn nhát thôi mà cũng không được ư? Còn chụp ảnh, không lẽ còn muốn đưa tôi vào sử sách à? Để lại bằng chứng cho ai xem cơ chứ! Tôi là mèo nhưng cũng biết xấu hổ đó!

 

Trong lúc cô vẫn còn đang do dự xem có nên lập tức bỏ chạy để đỡ xấu hổ hay là quay đầu lại xem tên khốn nào đã phá hư việc tìm người làm việc cho cô, cô thật sự rất không đành lòng bỏ lại ba con mèo mà cô đã vất vả mới tìm ra, sau một hồi do dự, Bạch Hạ Hạ quyết định quay lại để nhìn cho rõ tên khốn không biết xấu hổ dám xâm phạm quyền hình ảnh của bổn mèo!

 

Phải quay lại để xóa bỏ bằng chứng mới được.

 

"Tách tách tách."



 

Trong khung hình, một con mèo Ba Tư lông trắng như tuyết tao nhã đang ngồi xổm rất cao quý đang đặt chân xuống. Đôi tai bị đè xuống bằng với cái đầu tạo thành một đường thẳng song song, đôi mắt với hai màu khác biệt của nó dưới ánh mặt trời trở nên trong veo sáng ngời.

 

Ánh mắt trời chiếu lên bộ lông của con mèo, nhuộm lên bộ lông trắng muốt trên người nó một tầng màu vàng nhạt.

 

Bạch Hạ Hạ nghiêng đầu: Chỉ cần làm như chưa có chuyện gì xảy ra, người xấu hổ không phải cô.

 

Cô tuyệt đối không đầu hàng, chịu thua không phải tính cách của cô. Mèo không mặc áo lót được, cô không chịu đâu.

 

Thế là Lưu Phong đang cúi người chụp ảnh thì thấy con mèo trắng nhỏ, đang bình tĩnh lắc lắc lỗ tai, để chúng dựng thẳng lên lần nữa.

 

Bạch Hạ Hạ lạnh lùng và quý phái nghiêng đầu nhìn anh ta, như muốn nói: Nhìn cái gì? Cái đồ ngốc!

 

Lưu Phong… Bàn tay run rẩy, kích động bấm nút chụp lần nữa.

 

Anh ta là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, quanh năm suốt tháng đi khắp các con phố, ngõ hẻm trong các thanh phố lớn và chụp lại hình ảnh của những đường phố cổ đã bị năm tháng ăn mòn nhưng vẫn còn tồn tại.

 

Những ngôi nhà cấp bốn ở Bắc Kinh cổ, mái ngói đỏ và cây xanh ở Thanh Đảo, nhà vườn của Tô Châu… Lịch sử ngàn năm của Trung Hoa đọng lại trong những bức ảnh mà anh ta chụp, sự phong phú cùng sự đặc sắc của vùng miền được kết hợp vô cùng tuyệt diệu.

 

Nhiều lần xuất hiện trên tạp chí địa lý lãnh thổ quốc gia, những năm gần đây Lưu Phong đã lâm vào giai đoạn bế tắc.

 

Anh ta dạo chơi khắp những con phố lớn nhỏ độc đáo quanh năm. Nhìn thấy những tòa cao ốc mới và những bảng hiệu cũng nối tiếp nhau mà mọc lên.

 

Đó là sự phát triển nhanh chóng của nền kinh tế, tượng trưng cho sự phát triển của đất nước, điều đó thật đáng mừng nhưng không biết đã có bao nhiêu công trình cổ kính bị phá hủy.

 

Lưu Phong không hiểu về kinh tế nhưng anh ta không thể tiếp nhận được kiểu phát triển như thế này.

 

Anh ta cực kỳ si mê sự cổ kính, những công trình kiến trúc đã trải qua biết bao thăng trầm trong lịch sử được mài dũa theo thời gian, muốn khiến mọi người, khiến cả thế giới đều hiểu được hết về vẻ đẹp của các công trình kiến trúc của Trung Hoa — tồn tại qua bao thăng trầm của năm tháng, có giá trị vượt thời gian.

 

Những công trình Trung Hoa cổ kính của bọn họ, cuối cùng cũng sẽ giống như đất nước bị phá nát được gây dựng lại, dẫu trải qua bao thử thách, vẫn sẽ đẹp đẽ như cũ.

 

Không giống với đám người tự cao tự đại, không hiểu gì về kiến trúc Trung Hoa sẽ chết yểu và tàn lụi.

 

Anh ta muốn tự mình chụp lại những kiến trúc Trung Hoa, triển lãm trên toàn thế giới.

 

Những sự kế thừa gì đó, đều do thói quen sinh hoạt hằng ngày của người dân, bọn họ vừa bình thường vừa không được bình thường.

 

Anh ta không thể nào tiếp thu được cũng không thể nhìn những văn hóa truyền thống lâu đời đó bị bỏ đi một cách vô tâm như vậy. Thay đổi thành những thứ khác.

 

break
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
Ước Hẹn Với Hai Người Đàn Ông (H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị

Báo lỗi chương