Lý Ái Quốc mở to mắt, ánh mắt ngỡ ngàng: thật giống như đang nghe một câu chuyện tình tay ba.
Ông ấy suy nghĩ một chút, từ bỏ sự tò mò muốn nghe ngóng chuyện đó.
Chó là loài động vật trung thành, sau khi được huấn luyện sẽ làm được một số việc nhất định.
Nhưng mà mèo... Nó không cào nát hoa cúc của các người đã may lắm rồi.
Lần đầu tiên trong đời, ông ấy ăn bữa sáng do một con mèo mua về, thật mới lạ.
Trên đường phố, một con mèo toàn thân trắng như tuyết đang đi khắp mọi ngóc ngách của của con phố tràn ngập hơi thở thời đại, nó vừa đi vừa hắt xì. Có khứu giác và thính giác nhạy bén là một chuyện tốt, nhưng đôi khi cũng là thứ khiến người ta phải khổ sở.
Như bây giờ, mặc dù đã cách cả nửa con phố nhưng mùi chua của thùng rác và mùi nước thải ở các cống nước vẫn làm cho cô hắt xì không ngừng.
Chú mèo Ba Tư trắng như tuyết nhẹ nhàng nhảy lên tầng hai, vừa di chuyển vừa chú ý quan sát tình hình xung quanh.
Cô ra ngoài không phải là để đi dạo mà bởi vì có việc quan trọng.
Trong lúc Tống Bắc và Lý Ái Quốc nói chuyện đã vô tình tiết lộ rất nhiều manh mối của vụ án, hành tung của Lão Liêu rất khó xác định chỉ đành tập trung tìm ở khu vực phía Tây Nam của Thông Thành. Khu vực này tập trung rất nhiều cư dân đến từ nhiều nơi, nhà cửa đều rất thấp, lại chen chúc nhau, có rất nhiều tòa nhà xây dựng trái phép ở bên trong các con hẻm.
Bạch Hạ Hạ cẩn thận suy nghĩ, Lão Liêu nói rằng nếu ông ta không đến, đồng bọn sẽ bỏ mặc những người bị bắt có rồi bỏ trốn, có nói quá lên không vậy.
Những tên tội phạm bắt cóc chắc chắn sẽ không cam lòng vứt bỏ những người mà chúng vất vả mới bắt cóc được để chạy trốn. Mấy tên bắt cóc này, chúng đâu bị dọa được? Hơn nữa, mối liên hệ giữa Lão Liêu cùng với băng đảng lừa đảo đó cũng không hề rõ ràng, Bạch Hạ Hạ nghĩ rằng nếu Lão Liêu không xuất hiện, chúng sẽ cảnh giác và bắt đầu ẩn núp.
Nếu không phải tình thế bắt buộc, bị cảnh sát bức đến đường cùng, nếu là Bạch Hạ Hạ, cô chắc chắn không bỏ của chạy lấy người đâu.
Thời buổi này phương tiện liên lạc rất lạc hậu, vẫn chưa có hệ thống đăng ký hộ tịch, cũng không có kiểm tra thẻ căn cước, đối với đám tội phạm thì đây là một thời đại rất tốt. Cô nghĩ lui nghĩ tới, cuối cùng nghĩ ra được cách …
"Meo."
"Mẹ kiếp, không được giành, đó là đồ ăn mà tôi đã ăn trộm được từ chỗ con người! Nếu tụi mày dám giành, tao sẽ cắn chết tụi mày!"
"Meo!"
"Meo meo meo!"
Bạch Hạ Hạ ngồi xổm ở trên bức tường có dây thường xuân bao quanh, cô vốn không quen với địa hình huyện Thông Thành, cô còn là người mù đường nữa. Cô không dám đi lung tung, chỉ có thể đi theo biện pháp của dân mù đường, gặp đường lớn thì đi thẳng, gặp phải giao lộ thì rẽ phải.
Chỉ đi đường lớn, tránh những con đường nhỏ hẹp hẻo lánh, để tránh việc mèo nhỏ cô đây bị bắt hoặc bị ăn hiếp.
Dù sao thì cô cũng là một con mèo Ba Tư thuần chủng quý giá, là một giống mèo quý phái, lại có đôi mắt hai màu.
Bạch Hạ Hạ lắc qua lắc lại, cô cảm nhận được ánh mắt mọi người ở hai bên đường đang nhìn cô như đã nói ra tất cả: "Là mèo ngoại quốc, chắc chắn rất đắt!"
Thật ra, với bộ lông dài của cô, nó đã viết sẵn mấy chữ - Cô, rất đắt tiền!
Cô thong dong đi về phía phát ra tiếng kêu mà lúc nãy nghe thấy, vừa tới gần liền thấy ba cái đầu đang xù lông tranh nhau một cái xương cá to bằng móng vuốt ở trên đất.
Trên cái xương cá trắng chỉ còn dính một chút thịt, con mèo lông màu cam lớn nhất vui sướng khi liếm xương cá. Con mèo vằn bị mất một lỗ tai cũng nhanh chóng dành lấy cái xương cá trốn vào một góc tối, mông hướng ra đường, rồi cúi đầu ăn.
Bạch Hạ Hạ thầm nghĩ, có lẽ đó chính là mấy con mèo giang hồ mà cô đang tìm.
Mỗi động vật đều có bản năng bảo vệ thức ăn của nó, mèo cũng như vậy, khi ăn chúng sẽ để thức ăn của chúng trong phạm vi mà chúng có thể kiểm soát. Bạch Hạ Hạ không hiểu tập tính của mèo lắm, dù sao cô cũng là lần đầu tiên làm mèo, nên không thành thạo cho lắm.
Chờ ba con mèo ăn xong, Bạch Hạ Hạ nhẹ nhàng nhảy từ trên tường xuống, bộ lông trắng muốt bay theo gió.
Ngay lúc Bạch Hạ Hạ vừa nhảy xuống, đám mèo hoang đã tỏ ra cực kì hung dữ và vô cùng cảnh giác, nhe răng cúi đầu, cúi thấp người xuống để bày tỏ sự phản đối mạnh mẽ và không chào đón cô.
Bạch Hạ Hạ bị dọa cho suýt nữa thì quay đầu chạy trốn.
Cô vốn dĩ là người, đương nhiên sẽ không đánh nhau ở trên đường với đám mèo hoang này, nó cũng ảnh hưởng đến hình tượng nàng tiên mèo của cô đó nha!
Mặc dù trong lòng mèo rất lo lắng nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra là một người rất quý phái, rất đoan trang tao nhã đi tới.