Chút sức bé tẹo này sao đẩy được anh ta, anh ta suy nghĩ một lúc, muốn dụ dỗ mèo phải tiến hành tuần tự mới chất lượng được, tính kế lâu dài, không nên vội vàng.
Quách Triều Minh ra khỏi nhà tắm, vì chút chuyện nhỏ mà trở mặt với mèo con, không có lời.
Có vài con mèo, tính tình khó chịu. Mà Bạch Hạ Hạ, không biết là hung dữ hay là khó chiều.
Hừm, Quách Triều Minh nhớ đến Tần Tiêu, đột nhiên anh ta có lòng tin: Chờ con mèo này gặp khó ở chỗ Tần Tiêu, quay lại tìm anh ta cũng không muộn…
Quách Triều Minh sẵn lòng làm lốp xe dự phòng.
Bạch Hạ Hạ: ???
Cô hoàn toàn không biết Quách Triều Minh đang lập kế hoạch nịnh bợ một cách hèn mọn.
Quách Triều Minh vừa ra ngoài, cô vọt vào chậu nhỏ, vừa cọ rửa vừa kêu meo meo…
“Ầm.”
Quách Triều Minh đóng sầm cửa lại… Con mèo này còn biết xấu hổ.
Trên người mày một đống lông dày thế kia, trắng bóc toàn lông, thế mà còn xấu hổ hả?
Bạch Hạ Hạ bước vào chậu nước ấm, bộ lông xinh đẹp trôi bồng bềnh trên mặt nước.
Mèo con nhàn nhã nằm trong đó, đầu tựa vào thành chậu, ung dung thoải mái chà rửa bộ lông.
“Hắt xì!”
“Hắt xì!”
Bạch Hạ Hạ hắt xì ba bốn cái liên tiếp, mũi màu hồng phấn chảy nước mũi kèm nhèm.
Mắt bao phủ trong sương mù, mờ mịt vô tội giơ móng vuốt lên: Hừm, Tôi là con mèo nhỏ hám lợi, hehe.
Chắc chắn có người vừa mắng cô, dù sao, cô chỉ là con mèo nhỏ ngây thơ đáng yêu mà thôi.
Chưa bao giờ làm chuyện xấu.
“Mẹ nó, con mèo đen tối!” Con mèo này đã thành tinh rồi à, nếu không, sao nó lại thông minh như vậy.
Sắc mặt vàng như nghệ của lão Liêu, vừa tỉnh sau cơn mê, sắc mặt ông ta rất kém.
Vẫn còn sự tức giận và bất lực, tất cả sự tiêu cực tràn đầy trong đầu, nghĩ về chuyện hôm nay, vừa khó hiểu vừa không dám tin, đến bây giờ thì chẳng biết thế nào.
Trong lúc mấu chốt, không hiểu kiểu gì lại bị một con mèo và một con hổ đánh lén? Con mèo núp trong bóng tối, lại giả vờ bị phát hiện để dụ dỗ bọn họ.
Điều quan trọng là, Tần Tiêu đáng chết kia lại được cứu!
Lão Liêu hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Khi đi gần bờ sông, sao lại không ướt giày, đi trên con đường này, không thể quay đầu, lão Liêu chưa từng nghĩ sẽ có thể thoát thân được.
Bọn họ là đám người liều mạng đứng đầu sóng mũi gió, ngày nào xui xẻo, bị bắt được cũng là chuyện bình thường.
Tam quan của lão Liêu, chuyện này không là gì cả, không có bản lĩnh, bị người ta bắt được, đáng đời mà thôi!
Cam chịu số phận thôi, ông ta không thích hợp lăn lộn trong giang hồ.
Nhưng mà… Lão Liêu kìm nén một chút chống đối, vừa uất hận vừa không muốn làm kẻ thất bại.
Khó chịu trong lòng, tích tụ đến cổ họng, mặt cứng đờ, nhưng lại không có chỗ để xả giận.
Quả thật muốn bùng nổ!
Nếu mà lúc đó bọn họ trốn trong núi, vài trăm người bắt 3 người bọn họ, thì đúng là xui xẻo thật, phải chấp nhận.
Nói ra, cũng không mất mặt, mấy trăm người bắt 3 người, chẳng ai thấy xấu hổ cả.
Nhưng bọn họ thì… Ha ha.
Rõ ràng đã tìm được Tần tiêu, đang định bàn tính chuyện bắt Tần Tiêu làm con tin rồi thoát thân. Nửa đường lại gặp một mèo một hổ lo chuyện bao đồng.
Sau khi lão Liêu tỉnh lại, chẳng yên lòng chút nào.
Càng nghĩ ông ta càng giận, càng nghĩ càng muốn bùng nổ.
Lão Liêu: Mày, một con mèo tại sao não lại to như vậy.
Mặt ông ta đen như đáy nồi, hận không thể tìm con mèo âm hiểm chơi bẩn kia, rồi bắt nó và con hổ lại, cả 3 cùng nhau đồng quy vu tận.
Bạch Hạ Hạ: ???
Đừng lôi mèo vào, mèo đang vừa ca hát vừa ngâm bồn tắm, vừa bận chà lông cho sạch, rất bận đấy.
Ba người lão Liêu đến bây giờ vẫn không hiểu gì cả, nửa đường một con mèo chạy ra, mạnh bạo phá vỡ cục diện.
Tình huống đột ngột xảy ra, làm ba người trở tay không kịp, bọn họ ù ù cạc cạc bị mèo đập cho tơi tả: Cha tôi có thể nhịn, nhưng mẹ tôi thì không!
“Ầm ầm ầm!”
Người phụ trách canh giữ lão Liêu mở cửa, sau đó 4 nam 1 nữ đi vào, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên mặt chữ Quốc, tướng mạo bình thường, đứng giữa đám đông rất khó nhận ra, chỉ có mũi ưng của ông ấy làm người ta ấn tượng sâu đậm.
Ông ấy khoảng 40 tuổi, tuy chỉ mặc thường phục nhưng vẫn rất khí thế, ánh mắt nghiêm nghị chính khí.
Lý Ái Quốc nghe nói phạm nhân đã tỉnh, chưa kịp ăn tối, mang theo túi công văn, vội vàng dẫn cấp dưới chạy đến.
Mắt ông ấy đỏ ngầu, quầng mắt thâm đen, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén, nhìn 3 người lão Liêu. Rồi thở phào nhẹ nhõm.
Bỏ túi công văn xuống, Lý Ái Quốc kéo ghế ra ngồi bên giường bệnh của lão Liêu: “Tiểu Vương, nói thông tin người này.”
Người trẻ tuổi phía sau lật bản ghi chép ra: “Liêu Thành, nam, 37 tuổi, thị xã Tam Hà, tỉnh Đông Lăng…”
“Bạch Giang Hà…”
“Vương Bằng…”