Quách Triều Minh không đợi Bạch Hạ Hạ trả lời, tự sờ lên mặt một cái: Dáng dấp anh đây cũng không tồi mà.
Bạch Hạ Hạ trợn trắng mắt cực kỳ coi thường.
Suốt trên đường đi tới nhà khách, mèo Ba Tư vui vẻ mà đi sau mông Quách Triều Minh. Còn cố ý đạp lên bóng của anh ta, móng vuốt xòe ra tràn đầy uy lực.
Cô cứ đạp lên cái bóng của Quách Triều Minh, làm cho Tống Bắc nhìn thấy không nhịn được cười. Một người một mèo này đúng là oan gia.
Nhà khách ở đây là tòa nhà bốn tầng màu đỏ, Tống Bắc đặt phòng hai người ở, phòng ở cuối hành lang tầng ba.
Cửa sổ nhìn ra bên ngoài đường phố, ánh trăng sáng thanh mát chiếu vào trong phòng.
Phòng hai người ở điều kiện khá thô sơ, không có bình nước nóng hay kem đánh răng nên mọi thứ đều phải tự chuẩn bị. Trong phòng chỉ có hai chiếc giường gỗ đơn giản, ở góc tường là một chiếc bàn đọc sách không biết đã bao nhiêu năm rồi, dưới gầm bàn có một chiếc ghế xếp nhỏ màu xanh da trời.
Nhưng điều tốt nhất ở thời đại này là mọi thứ đều sạch sẽ.
Drap trải giường màu trắng sạch sẽ, còn tản ra hương bột giặt nhàn nhạt.
“Mèo nhỏ, tới đây anh tắm cho mày nào.” Quách Triều Minh vắt chiếc khăn lông trắng lên cổ, đầu tóc ướt sũng, đi dép chạy tới túm mèo đi tắm.
Hồi anh ta chưa vào quân đội, trong nhà có nuôi mấy con mèo, cho nên kinh nghiệm nuôi mèo vô cùng phong phú. Tính nết của mấy con mèo chính là cho dù có đánh chết cũng không thích tắm.
Giữ nó ở trong nước chắc chắn nó sẽ giãy giụa phản kháng.
Từ lúc mới gặp Bạch Hạ Hạ ngày hôm nay, cô đã bày ra dáng vẻ mèo Ba Tư cao quý.
Mặc dù con mèo này không biết nói, chỉ biết kêu meo meo. Nhưng Quách Triều Minh cứ có cảm giác không mấy rõ ràng rằng Bạch Hạ Hạ có vẻ ghét bỏ anh ta.
Đúng là đáng ghét! Quách đầu trọc.
Trong lúc anh ta tắm đã suy nghĩ sẽ đối đãi với con mèo nhỏ này thật tốt.
Nói cho nó biết ai là mèo, ai là người, anh ta mới là chủ.
“Đừng nghĩ đến việc chạy trốn, nhìn mày rất bẩn…” Quách Triều Minh dừng lại lời chưa kịp nói, ngơ ngơ ngẩn ngẩn mà nhìn Bạch Hạ Hạ thong thả đi qua anh ta.
Mèo nhỏ nhảy nhẹ nhàng qua ngưỡng cửa, vào phòng tắm, dáng vẻ như đế vương quan sát mọi thứ xung quanh, cuối cùng ánh mắt chạm phải chậu nước rửa mặt ở đó.
Móng vuốt mèo chạm nhẹ vào cái chậu còn dính chút nước, cả phần lông bên trên cũng chạm cả vào.
Giống như là người thử nước ấm vậy, khuấy khuấy bên trong cái chậu trống rỗng. Rồi lại nghiêng nghiêng cái đầu mèo, ngẩng mặt lên: “Nước nóng đâu? Xà phòng nữa, khăn lông đâu?”
Sau nửa năm, đây là lần đầu tiên được tắm nước nóng, vì vậy Bạch Hạ Hạ muốn đầy đủ càng tốt!
Đối với thân hình như bây giờ, cô có thể nằm gọn trong chậu nước, coi như được ngâm nước nóng vậy.
Cho nên Bạch Hạ hạ có thể đợi được.
Kết quả thì sao, cái tên chẳng đáng tin này… Chỉ lấy một cái chậu nước trống không thế này, chẳng nể mặt cô gì cả.
Nằm mơ đi!
Quách Triều Minh…
Một người một mèo, ông nói gà bà nói vịt, ở trong nhà tắm lăn lộn một hồi, Tống Bắc lấy nhật ký ra, có tiếng nước chảy trong nhà tắm, xen lẫn với giọng nói thiếu kiên nhẫn và bất đắc dĩ của Quách Triều Minh: “Được chưa, lần này đầy đủ rồi đấy? Mèo con tinh nghịch thật đấy… Không được cào tao!”
“Mày, một con mèo, đi tắm thôi cũng muốn tắm một mình, thật kỳ quái.”
“Haiz, ai da, đừng cào! Tao còn nhờ khuôn mặt để đi tìm vợ đấy.”
“Được rồi… Mày thật lắm chuyện. Chỉ có mỗi tao dễ tính mới hầu hạ được mày. Néu đổi thành Tần Tiêu, bảo đảm ném mày ra cửa.” Trước khi đi Quách Triều Minh đi còn tự dát vàng lên mặt.
“Khăn sạch, nước nóng, chậu rửa mặt, xà phòng thơm…”
“Miêu đại nhân, đại nhân ngài còn gì phân phó không?” Quách Triều Minh chưa từng thấy con mèo nào như vậy, còn sạch sẽ hơn so với anh ta.
“Meo~”
Bạch Hạ Hạ duỗi chân vào thử nước, độ ấm vừa phải không bỏng, thỏa mãn được Miêu đại nhân nhà ta: “Được rồi, cho ngươi lui đấy.”
“Miêu đại nhân ta đây muốn tắm rửa.”
Vừa nhắc chân muốn tắm, cô không nghe thấy tiếng động ở cửa. Bạch Hạ hạ khó hiểu, Quách Triều Minh đang vui vẻ đứng đó, muốn hóng chuyện mèo tắm thế nào.
Bạch Hạ Hạ: Muốn ăn đòn à.
“Xem đi, xem đi! Con gái tắm mà cũng muốn nhìn, không biết xấu hổ, đi ra ngoài!”
“Đáng ghét!”
Bàn chân mèo nhỏ xíu cho vào chậu nước, nghiêng đầu sang, mắt tròn xoe, tư thế kia rõ ràng là - muốn anh ta biết điều mà xéo đi!
Quách Triều Minh giả vờ không hiểu, cứ đứng đó nhìn.
Chỉ là một con mèo, còn muốn tự tắm kiểu gì?
Trung Đoàn Trưởng Tống nằm trên giường ghi chép gì đó, bóng đèn mờ mờ chiếu sáng, nhìn không rõ.
“Đừng có đẩy, tao đi ngay…” Quách Triều Minh bất đắc dĩ, nhìn hai chân trước của Bạch Hạ Hạ đẩy bắp chân anh ta.
Con mèo này đứng thẳng người lên, dùng hết sức lực đẩy anh ta ra ngoài.