Khóc trông rất đáng thương.
Khi đó cô còn tưởng con hổ này thành tinh hoặc là cũng xuyên tới đây giống mình, cảm xúc dâng trào một cách khó tin.
Sau này cô mới hiểu rằng đây là hổ con cưng của mẹ! Xa mẹ nên uất ức!
Bây giờ cô muốn rời khỏi núi Thúy Liên với đoàn xe, Đại Hoa còn nhỏ, chỉ số thông minh 4 5 tuổi giống như trẻ con chưa hiểu chuyện. Chắc chắn là nó sợ cô đi không về, muốn bỏ rơi nó như hổ mẹ.
Ôi, Đại Hoa của cô. Bạch Hạ Hạ cực kỳ đau lòng.
Mèo con lấy móng vuốt và chân trước đè lên cổ Đại Hoa rồi đứng thẳng lên như con người. Cô dùng chân nhỏ vuốt ve đầu của Đại Hoa một cách dịu dàng.
"Không đâu, không đâu." Bạch Hạ Hạ chỉ chân lên trời thề nhất định sẽ không vứt bỏ Đại Hoa. Đại Hoa vẫn rất sợ hãi và lo lắng, nhìn chằm chằm nhìn thẳng Bạch Hạ Hạ với cặp mắt to: "Thế Hạ Hạ đi bao lâu? Để một mình hổ con như tôi…"
Đại Hoa buồn rầu mà giữ tư thế ngước lên trời một góc 45 độ với vẻ mặt ưu sầu, như Quỳnh Dao nhập hồn: "Đáng thương cho một con hổ như tôi, cô đơn mà đi lại một mình trong núi rừng. . ."
Khóe miệng Bạch Hạ Hạ co giật.
Lúc cô mới gặp Đại Hoa thì con hổ này vẫn chưa được thông minh lắm. Vài tháng sau, cô kể chuyện, ca hát, nói đùa với nó. Nói cho nó biết những thường thức trong xã hội loài người, cách sinh tồn tốt hơn trong núi rừng, tránh né lưới thép và phần lớn… Đại Hoa dường như có xu hướng thành tinh, càng ngày càng thông minh.
Học đi đôi với hành, rất tốt.
Bạch Hạ Hạ nghiêm mặt: "Cậu muốn sao?"
"Nói trước, cậu không thể xuống núi với tôi được."
Đại Hoa gật đầu, vừa khó xử vừa ngại ngùng mà lấy đệm thịt che mặt hổ. Tiếc là gương mặt quá lớn nên chỉ có thể thoáng che được non phân nửa: "Tôi đã lâu rồi không co giãn gân cốt, mới vừa cứu thú hai chân kia, lại còn đánh nhau, vừa mệt vừa đói, vừa buồn ngủ vừa khó chịu. . ."
Bạch Hạ Hạ hiểu ngay: "Tôi cho cậu sử dụng một lần dịch vụ của gia đình khỉ."
“Hay là tôi sẽ cùng Hạ Hạ xuống núi?” Đầu lưỡi to ướt át của Hoa Hoa liếm lên lông của Bạch Hạ Hạ, để lại một vệt nước miếng.
Bạch Hạ Hạ… Nghiến răng nghiến lợi: “Hai lần.”
“... Hạ Hạ, tôi chỉ lo lắng cho an toàn của cậu, thú hai chân có thể khiến cho cậu gặp rắc rối. Chúng ta chưa xuống núi bao giờ, mà Hạ Hạ lại chỉ là một con mèo, còn xuống núi, tôi rất lo cho cậu. Vậy mà cậu lại cho là tôi…” Đại Hoa trưng ra dáng vẻ của người bị hại, vô cùng thương tâm vì bị nghi ngờ: “Tôi là một con hổ không biết giới hạn ư?”
“Ba lần, không thể nhiều hơn nữa.” Bạch Hạ Hạ liếc nhìn con hổ bỗng nhiên có chỉ số IQ tăng lên 8,9 tuổi chỉ vì để đi mát xa. Có lẽ đây chính là sức mạnh của mát xa rồi.
Vua của muôn loài cũng không từ chối được sự thoải mái.
Đại Hoa lầm bầm khó chịu, từ trong cổ phát ra âm thanh không mấy thoải mái, có hơi cam chịu mà còn phải lên tiếng. Đôi mắt tròn xoe của Bạch Hạ Hạ nheo lại, mí mắt cụp xuống, thu móng vuốt lại, vuốt ve đầu con hổ lớn bên cạnh: “Không cần thiết phải đi theo tôi.”
“Tôi và Đại Hoa sống nương tựa lẫn nhau, cậu lo lắng cho tôi như vậy, không nỡ bỏ tôi, tôi không thể nào kêu cậu…”
Đại Hoa đang nằm sấp bỗng ngửi được mùi của âm mưu, bốn chân đứng bật dậy, toàn thân run rẩy mấy lần, nhanh chóng loại bỏ đi những bụi bẩn trên người, không nghe không nghe.
Con hổ oai vệ khí phách hiên ngang xoay người một cái, nhanh như chớp nhảy vào bụi cây rậm rạp ven rừng: “Hạ Hạ, sớm trở lại nhé.”
“Chúng ta chờ cậu.”
Bạch Hạ Hạ…
Một con mèo con với một con hổ lớn, cậu meo một tiếng, tôi gừ một tiếng, thay nhau kêu lên giống như hai con người bình thường nói chuyện với nhau. Cứ nói liên tục như vậy.
Cảnh này không cảm thấy kỳ lạ thì đúng là…
Trái tim nhỏ bé đang đập loạn xạ, Quách Triều Minh suýt nữa nuôi được một con mèo đã trở lại bình thường, ánh mắt nhìn theo con hổ đã đi xa, Quách Triều Minh khẽ chớp mắt.
Tống Bắc căn dặn người đi làm việc, để lại xe việt dã cho họ, còn những người còn lại thì chạy bộ trở về căn cứ. Lúc này người lái xe ngồi lên, âm thanh ầm ầm của động cơ vang lên xuyên qua lỗ tai mọi người ở đó.
Bạch Hạ Hạ ngạc nhiên, nghe thấy tiếng bước chân của Quách Triều Minh dần đi xa: “Mèo nhỏ!”
“Mau lên xe!”
Mèo trắng nhỏ rất không tình nguyện mà phản ứng lại.
Cô không tình nguyện nhảy lên xe, trong xe chỉ có bốn người. Ba người lão Liêu cũng bị áp giải đưa đến bệnh viện, thương thế của ba người này cũng không nhẹ, theo tinh thần chủ nghĩa nhân đạo thì cũng phải đưa đến bệnh viện để xem xét vết thương.
Bạch Hạ Hạ nhìn quanh bốn phía, suy nghĩ chút rồi nhảy đến vị trí bên tay phải Tống Bắc.