Bạch Hạ Hạ cảm thấy đầu cô hơi choáng váng khi nghe Tống Bắc và Quách Triều Minh nghiêm túc thảo luận về nhóm tội phạm buôn lậu lão Liêu kia.
Cô ngáp dài một cái, mơ mơ màng màng nằm xuống, cuộn mình thành một vòng rồi ngủ say.
Bộ lông mềm mại nhấp nhô lên xuống theo nhịp thở đều đều của cô, cho thấy chủ nhân của nó đang ngủ một cách ngon lành.
Mấy ngày hôm nay Bạch Hạ Hạ đã rất mệt mỏi. Đầu tiên là theo chân đội cứu nạn khắp nơi, mọi chuyện không thành công lại cuống cuồng chạy tới cửa căn cứ để tìm người cứu giúp.
Chạy tới chạy lui, giữa đường còn đụng phải mấy người lão Liêu, tinh thần bị kéo căng đến bây giờ mới có thể thả lỏng một chút.
Tinh thần căng thẳng cao độ hai ba ngày, cho đến giờ đã được thoải mái, con mèo trắng nhỏ liền chìm vào giấc ngủ say.
“Bây giờ đã bắt được người rồi, cuối cùng cũng có thể bàn giao. Tính của đội trưởng Tần không phải kiểu dễ dàng làm chuyện bốc đồng, anh ấy mặc kệ vết thương đang trở nên nghiêm trọng hơn của bản thân cũng phải làm cho mấy người lão Liêu đi vòng vòng, dồn ép họ vào trong núi, chắc hẳn biết rằng chúng ta chưa phát hiện ra chuyện gì.” Quách Triều Minh cũng suy nghĩ, gật đầu phụ họa theo quan điểm của Đoàn Trưởng Tống.
Tần Tiêu trúng đạn ở bụng, mất máu quá nhiều, có nhiều chỗ bị gãy xương. Tần Tiêu vật lộn với đám người lão Liêu ở ngoài núi Thúy Liên dẫn tới bị thương, nhóm người đó quanh năm nhiều lần đối đầu với chính phủ, liều mạng chống lại điều tra cho nên biết rất nhiều điều, rất lợi hại.
Lúc đó Tần Tiêu liều mạng đuổi chúng vào trong núi chắc chắn là đã phát hiện ba người đó là đối tượng quan trọng cần được chú ý.
Có thể đây là điểm đột phá cho vụ án.
“Đội trưởng Tần quá liều lĩnh…” Quách Triều Minh không thể không nể phục sự dũng cảm và sự dũng mãnh kinh người của Tần Tiêu.
Nói thật, nếu như Tần Tiêu không đánh đổi tính mạng mà đi theo đối đầu với lão Liêu, chắc chắn mấy tên này sẽ không thể sa lưới toàn bộ.
Như vậy công sức của họ bỏ ra hơn một tháng qua đều đổ sông đổ bể.
Tống Bắc khẽ gật đầu.
Xe việt dã đi rất nhanh, lắc lư liên tục, Tống Bắc nghiêng đầu qua nhìn thấy Bạch Hạ Hạ đã cuộn tròn thành một cục ngủ say, không khỏi bật cười: “Con mèo nhỏ này mới là đại công thần.”
“Không có nó và con hổ kia, tình hình khó mà nói nổi.”
Quách Triều Minh nhìn cái bụng mềm mềm của Bạch Hạ Hạ phập phồng lên xuống, bộ lông mềm mại đó cảm giác sờ vào sẽ rất thích.
“Mèo nhỏ?”
“Meo meo?”
Quách Triều Minh thử thăm dò meo meo hai tiếng, Bạch Hạ Hạ vẫn ngủ rất sâu, không hề có ý muốn tỉnh.
Anh ta lập tức lộ ra một nụ cười thật tươi, vội đến bên cạnh Bạch Hạ Hạ ngồi, cẩn thận đưa tay sờ cái đầu mèo tròn tròn nhỏ nhỏ, lại vuốt ve cái đuôi Bạch Hạ Hạ rối bù lên.
Con mèo nhỏ theo bản năng mà thu lại cái đuôi cuộn vào người.
Tống Bắc ngồi bên cạnh chưa thấy bao giờ: “Cậu cần gì phải lén lút như vậy hả?”
“... Khụ khụ.” Quách Triều Minh bây giờ mới phát hiện ra bản thân quá cuồng mê con mèo này rồi: “Con mèo nhỏ này quá thông minh, không cho sờ, cũng không cho ôm, vậy mà lúc ngủ cũng không để tôi lén sờ một cái.”
“Cậu sờ cẩn thận làm nó tỉnh dậy lại cào cho cậu mấy cái đấy.”
Tống Bắc vừa dứt lời, mèo nhỏ đang ngủ giống như cảm giác được có gì đó trên đầu mình, cái đầu run lên một cái.
Quách Triều Minh bị dọa sợ vội vàng rụt tay về.
Gần như trong một tích tắc vụt về vị trí cũ, dáng ngồi ngay thẳng như chưa có chuyện gì xảy ra.
Động tác nhanh lẹ, làm người ta phải trợn mắt há mồm.
Tống Bắc?
Lỗ Kiến Hoa?
Nhưng Bạch Hạ Hạ chỉ cử động đầu một cái, không hề mở mắt ra, khoan thai duỗi người, trở mình lại cuộn người lại một chỗ, yên vị ngủ tiếp.
Lúc này còn giấu đi chiếc bụng nhỏ không cho người nhìn thấy.
Quách Triều Minh thở phào một hơi, chép miệng tiếc nuối.
Tống Bắc nhìn dáng vẻ như vừa gặp chuyện gì nguy hiểm lắm của anh chàng cấp dưới, vừa buồn cười lại hơi tức giận: “Nhìn cậu sợ thành cái gì kìa, không phải chỉ là một con mèo thôi hả?”
“Nó cũng không đánh lại cậu.”
“Trung Đoàn Trưởng, ông không hiểu được đâu.” Quách Triều Minh hùng hồn nói, dáng vẻ rất là hiểu biết: “Nuôi mèo cũng cần có cái duyên, Meo Meo không phải là vừa nhìn thấy tôi đã yêu thích, nhưng mà cũng có thể tiếp xúc lâu rồi có tình cảm. Chỉ cần nó có ấn tượng tốt với tôi, tính cách lại hợp nhau, nói không chừng nó lại đồng ý cho tôi ôm về nhà nuôi. Vậy nên tôi không thể để lộ được, phải thể hiện bản thân tôi ưu tú dịu dàng và hoàn hảo đến mức nào.”
Tống Bắc ?
Lỗ Kiến Hoa …
“Đội phó Quách biết nhiều thật đó.” Lỗ Kiến Hoa tỏ vẻ sùng bái, vô vị khen: “Ngay cả cách nuôi mèo mà cũng biết.”
Không hổ người thứ hai cậu ta sùng bái.