Thập Niên 90: Xuyên Thành Mèo Tôi Muốn Làm Công Cho Tổ Quốc

Chương 20

Trước Sau

break

 

Kháng cự rất rõ ràng.

 

Quách Triều Minh giữ một lát thấy Bạch Hạ Hạ giãy giụa mãi không ngừng. Anh ta chỉ có thể thở dài nửa ngồi xổm xuống thả Bạch Hạ Hạ ra: “Tao biết mày thông minh, nghe thấy tao nói đến tình hình nguy cấp của đội trưởng Tần nhưng mọi người bận rộn nhiều thứ nên mày không thể đi cùng xe qua đó được.”

 

Một con mèo Ba Tư bẩn thỉu đi theo xe cứu thương đến bệnh viện. Chắc mấy người Giang Bình bận bịu lo việc cấp cứu sẽ không có tâm trạng đi quan tâm một con mèo đâu? Người khác sẽ nghĩ Bạch Hạ Hạ là một con mèo hoang chạy lung tung, nếu không cẩn thận có thể sẽ xảy ra chuyện. 

 

“Mày đi theo tao và Trung đoàn Trưởng Tống đi, mày sẽ không bị người ta đuổi ra đâu.” Thái độ Quách Triều Minh rất nghiêm túc, lại còn kiên nhẫn giải thích với Bạch Hạ Hạ việc anh ta có thể giúp cô.

 

Anh ta biết rằng Bạch Hạ Hạ không giống những con mèo khác, Bạch Hạ Hạ dùng móng vuốt gãi nhẹ lỗ tai nho nhỏ của cô.

 

Bỗng nhiên lại thấy ngại ngùng.

 

Không phải là cô khác người nhưng những thói quen của người khi trở thành một con mèo không thể nào mà giấu đi hết được.

 

Toàn thân cô lắc lư, chỉ có thể giãy giụa vô nghĩa trong tay Quách Triều Minh. Cảm giác trên cao không với được, dưới cũng chạm không xong mà chỉ có thể phụ thuộc vào người ta khiến cho Bạch Hạ Hạ không hề ổn chút nào.

 

Mặc dù cô xuyên thành mèo Ba Tư đã hơn nửa năm nhưng vấn đề là Bạch Hạ Hạ không muốn làm một bé mèo hoang.

 

Một con mèo lanh lợi một mình đi lại trong núi Thúy Liên. Mỗi ngày cùng các loài vật hoang dã khác chơi đùa, kết bạn, thỉnh thoảng lại đi bắt nạt hội đồng những động vật nhỏ hơn.

 

Nhưng không có ai sống chung với cô. Bạch Hạ Hạ ngồi chồm hổm suy nghĩ cảm thấy lạc lõng, sống chung với những con vật lạ lẫm, cảm thấy mờ mịt ở nơi mà bản thân không hề thuộc về.

 

Bây giờ ở trước mặt người khác cô là một con mèo nhỏ, dáng dấp xinh đẹp, ai nhìn thấy cũng sẽ thích cô, tùy ý muốn đưa tay lên nựng bé mèo nhỏ đáng yêu này.

 

Giống như lúc này, Bạch Hạ Hạ nhìn người quân nhân đang nghiêm túc nói chuyện với mình. Trong lòng cô biết rất rõ Quách Triều Minh sẵn lòng nói chuyện với một con mèo như thế này chính là anh ta không hề có ý ghét bỏ cô. 

 

Chẳng qua là cảm thấy mới lạ, cảm thấy nói chuyện với cô rất thú vị.

 

Có những lúc Bạch Hạ Hạ lại thấy chần chừ, cô không thể chịu được cảnh ở sâu trong núi đầy rẫy những khó khăn và cô quạnh.

 

Cô muốn ăn quà vặt, muốn ăn thịt kho, vịt quay, chân giò hun khói… 

 

Trong mơ nghĩ đến mà chảy nước miếng.

 

Mùa thu đến, cuối cùng Bạch Hạ Hạ cũng phải đưa ra lựa chọn.

 

Cô muốn sống, hơn nữa, con người chung sống lâu ngày với động vật, không được nói chuyện cùng với con người thì không ai có thể chịu nổi. Cô quyết định rời khỏi núi Thúy Liên tìm một con sen xúc phân, chăm sóc cho cô.

 

Cách này rất hay, nhưng… Cô là người chứ không phải mèo.

 

Đột nhiên Bạch Hạ Hạ mất hết hứng thú, đôi mắt với hai màu xanh lục huyền bí và màu của đại dương xanh thẳm giờ đây mất đi sự trong sáng long lanh, thay vào đó là một màu buồn ảm đạm. Chiếc đuôi sau lưng cô yên lặng buông trên mặt đất, không còn vui vẻ đong đưa như bình thường.

 

Cô cúi thấp đầu: “Xin lỗi…” Bạch Hạ Hạ tự nói với bản thân: Bây giờ mày là một con mèo, là một con mèo.

 

Phải từ từ, không thể sốt ruột, vội vàng hấp tấp cũng không giải quyết được chuyện gì.

 

Cô cũng rất biết ơn Quách Triều Minh đã nhắc nhở, cô vội vàng quên mất bản thân là một con mèo, lại muốn chạy đến bệnh viện trông coi Tần Tiêu đang bị thương, đó chẳng phải là một chuyện rất buồn cười hả?

 

Chắc chắn sẽ không ai quan tâm đến sẽ đuổi cô ra ngoài.

 

Cái đầu lông mềm mại của Bạch Hạ Hạ cúi xuống, những gì cô nói rơi vào tai Quách Triều Minh chỉ là một tiếng meo.

 

Này là, kêu meo meo cảm thấy chột dạ?

 

Quách Triều Minh gãi cằm suy ngẫm, khuôn mặt anh ta anh tuấn khôi ngôi, mặt mày sáng sủa như thư sinh, không phải là một người tính tình nóng nảy.

 

Thật ra thì, tính cách anh ta hơi vội vàng hấp tấp. Chỉ duy nhất giờ đây anh ta lại có kiên nhẫn với con mèo này.

 

Muốn trêu chọc cho bé mèo này tức xù lông lên.

 

Khi Quách Triều Minh 16 tuổi đã làm một quân nhân, giác quan nhạy bén, nhìn vào lời nói và sắc mặt đoán lòng người, có thể thấy rằng bản lĩnh không tầm thường.

 

Anh ta vô cùng hứng thú khi thấy Bạch Hạ Hạ tự giác cúi đầu nhỏ nghiêm túc nhận sai, ưỡn cái ngực nhỏ ngoan ngoãn ngồi cạnh anh ta. Quách Triều Minh không nén được sự vui vẻ.

 

Ánh mắt cong lên cười, ôn hòa nói: “Lần sau nếu tao muốn ôm tao sẽ hỏi ý mày, mày đồng ý thì tao sẽ ôm, có được không?” Quách Triều Minh nghiêm túc nghĩ lại cảm thấy động tác khi nãy của anh ta đã quá đáng với con mèo nhỏ này.

 

break
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài

Báo lỗi chương