Thập Niên 90: Xuyên Thành Mèo Tôi Muốn Làm Công Cho Tổ Quốc

Chương 19

Trước Sau

break

 

“Tiểu Quách, có phải con mèo này đang mắng cậu không?” Tống Bắc ngậm điếu thuốc, hòa nhã mà tới xoa xoa đầu Bạch Hạ Hạ.

 

Bạch Hạ Hạ: ?

 

Tôi biểu hiện rõ như vậy à?  

 

Mèo nhỏ trợn mắt nhìn, khuôn mặt mèo hiện lên sự chột dạ, dù sao thì cũng không phải nói lời hay ý đẹp gì, lại còn bị vạch trần ngay tại trận, xấu hổ ghê.

 

May sao bộ lông đã che chắn cho biểu cảm của cô.

 

Quách Triều Minh nghe không hiểu tiếng mèo, chỉ nghe như một bản nhạc, anh ta nhẹ nhàng túm lấy nhúm râu mép trăng trắng của Bạch Hạ Hạ: “Mắng tôi thật hả?”

 

Anh ta cầm lấy chân phải trước của cô: “Biết là mày có thể nghe hiểu mà, đồ mèo bịp bợm này.”

 

Bạch Hạ Hạ làm bộ như không hiểu không nghe không biết gì, mở to đôi mắt tròn xoe đáng yêu, miệng kêu meo meo vô tội.

 

Anh nói gì vậy?

 

Tôi chỉ là một con mèo, có con mèo nào lại xấu xa muốn mắng chửi người đâu, meo meo không hiểu gì cả, meo meo rất ngoan.

  

Thật là, đừng vu khống một con mèo không biết tiếng người chứ!

 

Bạch Hạ Hạ diễn biểu cảm vô cùng tốt.

 

Lần đầu tiên Quách Triều Minh gặp một con mèo rất biết diễn: “Vậy tao có lỗi gì với mày hả?”

 

Nhà Quách Triều Minh đã nhiều lần nuôi mèo. Từ mèo đen, mèo trắng, tam thể, mèo trắng ở chân có chút màu đen… Kinh nghiệm nuôi mèo rất phong phú.  

 

Bạch Hạ Hạ và Quách Triều Minh đã gặp nhiều loại mèo không giống nhau. 

 

Nhưng nhìn qua một cái cảm thấy con mèo này rất thông minh, có gì đó khác biệt.

 

Tâm linh.

 

Thực ra mèo là loài vật mà con người khó có thể động vào. Nếu bạn nhìn lâu vào mắt mèo, lâu dần sẽ cảm thấy dựng tóc gáy, lạnh cả sống lưng mà sợ hãi. 

 

Mắt mèo con giống như có khả năng thông linh những điều kỳ lạ, người bình thường sẽ nhìn vẻ ngoài của chúng để xem nó có đáng yêu xinh đẹp hay không.

 

Nhưng Quách Triều Minh lại có thói quen khác với người ta. Nếu anh ta nhìn mèo thì sẽ chăm chú vào đôi mắt đầu tiên. 

 

Hai con mắt của Bạch Hạ Hạ không giống nhau. Vẻ đẹp lạ lùng, đôi con ngươi trong trẻo sạch sẽ, Quách Triều Minh liên tục nhìn chằm chằm vào nó không khỏi nghĩ rằng con mèo này có thể hiểu được mình, hai bên còn có thể giao tiếp với nhau bằng ánh mắt.

 

Bây giờ thì Quách Triều Minh đã chắc chắn, cái đó không phải là ảo giác. Anh ta chắc chắn rằng mình bị mèo trả thù, trước mặt mèo xem thường mà đáp lại: “Nói, mày mắng tao cái gì?”

 

Bạch Hạ Hạ bị Quách Triều Minh xách vào nách đưa ra giữa không trung, chân sau cô không có sức lực mà giãy giụa hai cái, sửng sốt trước ánh mắt nhẹ nhàng kia nhưng lực tay lại rất mạnh mẽ: “Meo…”

 

Bạch Hạ Hạ liếc nhìn tên Quách Triều Minh đần độn. Con người ngu ngốc, tôi mắng anh cái gì đâu, nói như anh có thể nghe hiểu hả?  

 

Đệm thịt hồng hồng liên tục đập “bụp bụp bụp” vào cằm anh ta, đồ mất lịch sự, mau thả tôi xuống, tôi không muốn, không cho anh ôm tôi. 

 

Bạch Hạ Hạ không vừa lòng mà kêu meo meo.    

 

Lại bị Quách Triều Minh xem thường: “...”

 

“Xe tới rồi.” Đội cứu thương tới chậm một chút vội vàng lấy cáng đưa Tần Tiêu lên xe. Giang Bình dẫn người đi trước đưa Tần Tiêu đến bệnh viện quân khu Thông Thành. 

 

Núi Thúy Liên cách bệnh viện quân khu Thông Thành hơn ba giờ đi xe. Tống Bắc phân công những người khác trở về căn cứ trước, tập hợp ở trong núi để tìm kiếm những người khác.

 

Bây giờ tội phạm truy nã đã bị bắt, Tần Tiêu cũng được đưa đến bệnh viện an toàn, ở căn cứ còn có một vài chuyện cần phải xử lý.

 

Tống Bắc lo lắng cho vết thương của Tần Tiêu, ra lệnh cho mọi người về trước, còn ông đến bệnh viện xem anh một chút.

 

Bạch Hạ Hạ muốn lên xe đi cùng Tần Tiêu. Cô nghĩ nếu cô cứu Tần Tiêu là bởi vì anh là người tốt.

 

Nếu cô thông minh quá sẽ làm cho người ta khiếp sợ, cô phải đi từ từ từng bước một. Nếu cô đi theo Tần Tiêu, trả ơn cho anh, mặc dù cũng hơi khó hiểu nhưng không phải là không có căn cứ đúng không? Mà cô nhớ Tần Tiêu đã từng cho cô ăn. 

 

À không phải cho cô ăn, mà là cho con mèo Ba Tư ăn mới đúng. 

 

Cách của cô rất hay nhưng không biết làm thế nào khi bị Quách Triều Minh xách gáy, không thể động đậy. 

 

Cô tức giận giơ móng vuốt với Quách Triều Minh, móng tay sắc nhọn cào cào, tràn đầy sự uy hiếp.

 

“Khốn kiếp! Không được túm lông tôi, nó mà trụi luôn thì phải làm thế nào?”

 

Thực ra Quách Triều Minh ra tay rất có chừng mực, mức độ nặng nhẹ vừa phải, sẽ không làm đau cổ Bạch Hạ Hạ, còn giữ chắc được Bạch Hạ Hạ trong tay.

 

Nhưng mà Bạch Hạ Hạ lại không hề vui đâu nha.

 

Mặc dù cơ thể cô là mèo nhưng cô là một tâm hồn con người cơ mà.

 

Không muốn Quách Triều Minh tự ý đùa bỡn lung tung, không thoải mái chút nào.

 

Mặt mèo của Bạch Hạ Hạ nhăn thành một nhúm, cái đuôi xù to đưa qua đưa lại, không ngừng đánh bộp bộp vào cổ tay Quách Triều Minh.

 

break
Hệ Thống Xuyên Không Dục Nữ
Ngôn tình Sắc, Xuyên Không, Cổ Đại
Nuôi thú cưng (NP hiện đại H)
Ngôn tình sắc, NP hiện đại H
(Cao H) Dạy Dỗ Phu Quân
cao H, kết 1v1, ngôn tình

Báo lỗi chương