Thập Niên 90: Xuyên Thành Mèo Tôi Muốn Làm Công Cho Tổ Quốc

Chương 15

Trước Sau

break

 

Bộ dạng của cậu ta hình như còn thê thảm hơn Bạch Nhị bị Đại Hoa cắn vào cánh tay ném xa bảy tám mét nhiều.

 

Cả ba tên tội phạm đều không kịp chuẩn bị nên sững sờ, bọn chúng đã bị hổ đánh lén thì coi như xong rồi.

 

Vậy mà còn có thêm cả mèo hoang nữa…

 

Cách đó không xa, Trung Đoàn Trưởng vội vàng nhảy xuống từ chiếc xe việt dã để đến cứu người: Mẹ nó!

 

Tròng mắt thì muốn lòi ra, há hốc miệng vì bất ngờ.

 

Trừng mắt nhìn như con chó ngốc, tiếng kêu thảm thiết thê lương vọng lại, từng tiếng vọt vào tai.

 

Đũng quần toàn bộ đại đội lạnh buốt, hai quân nhân nhỏ thì mặt nhăn nhó, cảm thấy ê hết cả răng, mặt cũng đen thui như thể bản thân gặp nạn vậy.

 

Từng người không nhịn được mà lườm Bạch Hạ hạ, cũng may bọn họ đi cùng Trung Đoàn Trưởng.

 

Mở mang tầm mắt, mở mang tầm mắt! Tấn công vào ba phần dưới… Ai dạy nó vậy hả?

 

Một quân nhân còn bất giác đưa tay che kín chỗ đó lại.

 

Lúc này không để ý đến chuyện khác, cứu người là chuyện quan trọng nhất.

 

“Đội trưởng Tần.”

 

“Tiểu Tần.”

 

Đám người Tống Bắc muốn xông đến chỗ Đại Hoa đang dùng vuốt thịt đè lên ngực Lão Liêu thảm thương trước tiên.

 

Đại Hoa vẫn đang duy trì khí thế vua săn mồi, nghe thấy tiếng động, từ từ quay cái đầu đầy lông lá.

 

Mãnh hổ hung hãn trên môi còn rướm máu, bên cạnh nó là máu phun tung tóe và tên tội phạm lăn lộn trên đất.

 

Đối diện với nó khiến các chiến sĩ tê hết cả da đầu, thật sự là thân hình của Đại Hoa rất to lớn, mạnh mẽ, dáng vẻ hung hãn, tàn ác của nó lúc này thật sự là làm người khác phải khiếp sợ.

 

Nếu không phải trước khi đến Lỗ Kiến Hoa đã nhắc đi nhắc lại, con hổ này đã cõng đội trưởng Tần, là con hổ đã cứu mạng đội trưởng Tần.

 

Thì bọn họ đã nổ súng rồi. Mặc dù là bây giờ, vẫn theo bản năng mà giơ súng lên.

 

Nhưng cũng chỉ giơ lên thôi, mọi người đều thấy, Bạch Hạ Hạ và Đại Hoa đã bảo vệ đội trưởng Tần, trừng phạt Lão Liêu.

 

Tất cả đều rất ngạc nhiên, Lỗ Kiến Hoa nói nhìn thấy con hổ này, còn thấy cả con mèo Ba Tư trắng như tuyết.

 

Mọi người tin nhưng không ai ngờ, ba tên Lão Liêu này sẽ xuất hiện, lại còn bị bọn chúng xử lý hết.

 

Chưa ai từng thấy động vật nào thông minh như vậy, không phải là trong mắt động vật thì con người nào cũng giống nhau à? Thế mà bọn nó lại bảo vệ đội trưởng Tần, đúng là chuyện kỳ lạ.

 

Dù vậy, bọn họ cũng không dám lơ là. Đội trưởng Tần đang bất tỉnh vẫn còn đang nằm bên cạnh con hổ, cách đó chưa đầy một mét.

 

Tận mắt thấy Đại Hoa tấn công tội phạm từ đầu đến cuối, tim ai cũng đã nhảy tới cổ rồi, chỉ sợ con hổ này lại nổi tính hung hãn rồi làm đội trưởng Tần bị thương.

 

Vừa nãy con hổ đã cứu đội trưởng Tần, nhưng ai mà biết được có phải là trùng hợp hay không.

 

Lỡ như con hổ lại nổi điên lên thì đội trưởng Tần tiêu rồi.

 

Bọn họ nhất định phải bảo đảm sự an toàn cho đội trưởng Tần, trước khi con hổ động thủ thì phải bắn chết nó bằng một phát súng.

 

Giờ chỉ còn lại một mình Vương Bằng đang lăn lộn trên mặt đất và phát ra những tiếng kêu rên đau đớn.

 

“Không được bắn, không được bắn!”

 

Lỗ Kiến Hoa vội vàng lao đến trước đầu súng của đồng đội để ngăn tầm nhìn của bọn họ.

 

Gấp đến mức nuốt nước miếng liên tục, quay lưng về phía đám người trung đoàn trưởng Tống Bắc, vừa chật vật vừa kiên định đi về phía con hổ hung hãn: “Tao, là tao…”

 

“Tao vừa mới mới quay lại đây, bọn tao không có ý xấu gì đâu, chỉ muốn cứu người thôi, mày có còn nhớ tao không?” Hai tay giơ qua đỉnh đầu, thể hiện mình không có ác ý gì cả. Lỗ Kiến Hoa cố gắng dùng ánh mắt để truyền thiện ý, từng bước từng bước tiến về phía trước.

 

“Đồng chí nhỏ.” Tống Bắc gọi Lỗ Kiến Hoa lại, nhưng Lỗ Kiến Hoa giống như không nghe thấy, vẫn ngăn nòng súng phía sau y như cũ, đầu đầy mồ hôi lạnh, tiến gần về phía đội trưởng Tần.

 

“Tao không có ý xấu đâu…” Con hổ này đã cứu đội trưởng Tần, bọn họ không được phép lật lọng, làm nó bị thương được.

 

Trong mắt Đại Hoa bây giờ chỉ toàn sự ngang ngược và hung ác, móng vuốt vẫn còn đang đè trên người Lão Liêu.

 

Chỉ với một cái quật, Lão Liêu đã trợn trắng mắt rồi bất tỉnh.

 

Cổ họng Đại Hoa bây giờ đang phát ra những âm thanh đe dọa trầm thấp, trận chiến lúc nãy tuy ngắn ngủi nhưng lại ác liệt, đã kích thích thú tính và sự ngỗ ngược từ trong xương tủy của nó.

 

Sau khi hổ đi săn, điều kiêng kỵ nhất là người ngoài đến gần con mồi của nó.

 

Dám đến giành ăn thì chính là kẻ thù, muốn cắn chết quá.

 

Đại Hoa chuyển hướng, chuẩn bị đặt bàn chân mạnh mẽ như đang tích sức lực xuống đất.

 

Cái đuôi thường nhàn nhã vẫy vẫy, bây giờ cũng không còn vẫy nữa mà giữ yên tại chỗ.

 

Nhưng ai cũng có thể cảm nhận được, giờ phút này con hổ đang tỏa ra thái độ thù địch và cảnh cáo.

 

break
Hệ Thống Xuyên Không Dục Nữ
Ngôn tình Sắc, Xuyên Không, Cổ Đại
Nuôi thú cưng (NP hiện đại H)
Ngôn tình sắc, NP hiện đại H
(Cao H) Dạy Dỗ Phu Quân
cao H, kết 1v1, ngôn tình

Báo lỗi chương