Thập Niên 90: 8 Anh Trai Của Thiên Kim Giả Đều Là Long Ngạo Thiên

Chương 3: Em gái trong tưởng tượng của hắn!

Trước Sau

break

Bạch Chi Ngữ mặc một chiếc váy dài màu trắng dài đến mắt cá chân, cô vừa ngủ dậy làm cho làn váy hơi nhăn. Cô có một mái tóc đen dài óng mượt chưa kịp buộc nên xõa xuống đầu vai,  khuôn mặt dưới sự phụ trợ của mái tóc đen càng thêm nhỏ nhắn trắng nõn. Đôi mắt hạnh mở to mang theo chút nhập nhèm vừa mới tỉnh ngủ. Khuôn mặt cô rất nhỏ, khiến cho đôi mắt càng lớn hơn, vừa liếc nhìn một cái liền khiến người ta cảm thấy thương xót.

“Xinh đẹp đáng yêu đến nỗi giống như con búp bê sứ vậy!” Trong đầu Bạch Ngạn Phàm liền hiện lên câu này. Đây cũng quá phù hợp với hình tượng em gái trong tưởng tượng của hắn, mà không phải là bà điên Tạ Thanh Dao kia.

“Bé con, đây là anh tám con Bạch Ngạn Phàm!” Cha Bạch nói.

Bạch Chi Ngữ nhìn về phía thiếu niên. Chàng trai mặc đồng phục học sinh trường trung học thành phố Thượng Hải, đang đứng dựa vào bức tường xi măng bên cạnh, ngũ quan tuấn tú, thân cao chân dài, trong tay đang thưởng thức một mô hình kim loại.

“Anh!” Bạch Chi Ngữ gọi một tiếng. Giọng nói của cô quá ngọt ngào, khiến Bạch Ngạn Phàm nghe mà tê dại, đây chính là em gái ngoan ngoãn mềm mại mà mọi người nói sao.

Tạ Thanh Dao vẫn luôn không chịu gọi hắn là anh, lý do là Bạch Ngạn Phàm chỉ sinh ra sớm hơn cô ta vài phút mà thôi, anh trai cái gì chứ.

Giờ phút này nghe được Bạch Chi Ngữ ngọt ngào gọi anh trai, Bạch Ngạn Phàm lần đầu tiên cảm thấy, thì ra người khác nói em gái đáng yêu là nói thật.

Mẹ Bạch nói: “Bé con, đồ đạc của con tối qua Tạ gia đưa lại đây, ở trong phòng con, đồng phục học sinh của con hẳn cũng ở trong đó.”

Bạch Chi Ngữ nghe vậy liền gật đầu, lại trở về phòng.Ở cạnh tường có một cái rương da lớn, vừa nhìn đã thấy chất lượng thượng thừa, hoàn toàn không phù hợp với căn phòng này.

Bạch Chi Ngữ tìm đồng phục để thay, sau đó lại đi rửa mặt. Cô ôm sách giáo khoa đi đến trước mặt Bạch Ngạn Phàm: “Anh trai, em xong rồi!”

Bạch Ngạn Phàm nhìn cô, buột miệng nói: “Em không lạnh sao?”

Bạch Chi Ngữ học trường Trung học Ice ở thành phố Thượng Hải, là trường học quý tộc đứng hàng đầu ở đây.

Trường này yêu cầu mặc đồng phục học sinh, bên trên là áo sơ mi trắng phối với một chiếc áo khoác lông dê, dưới thân là váy tới đầu gồi, phối với tất chân trắng và giày da.

Bạch Chi Ngữ sửng sốt, lắc đầu: “Không có, tất chân có lót nhung.”

Cha Bạch nói: “Bé con, mau đến ăn chút gì đi.”

“Không được đâu cha, con bị muộn rồi.” Bạch Chi Ngữ một bên nói một bên đi ra cửa.

“Mang theo sữa bò đi!” Mẹ Bạch đuổi theo ra cửa mang theo một hộp sữa bò nhét vào tay Bạch Chi Ngữ.

“Cảm ơn mẹ.” Cô gật đầu nói.

Bạch Ngạn Phàm lên xe đạp, Bạch Chi Ngữ ngồi lên xe, nhẹ nhàng kéo vạt áo đồng phục của hắn nói: “Cảm ơn anh trai.”

Nếu giờ phút này, trước mặt Bạch Ngạn Phàm có gương, hắn nhất định phát hiện miệng hắn đã kéo đến tận mang tai. Anh trai, anh trai, gọi hắn thật ngọt, thật dễ nghe quá đi mất.

Bạch Ngạn Phàm một đường điên cuồng đạp xe, mãi đến khi đến nơi cách trường học một con phố, hắn theo thói quen tính dừng lại.

“Xuống xe đi.” Hắn nói.

Bạch Chi Ngữ khó hiểu: “Anh trai,vẫn còn cách một con phố nữa, sao lại dừng lại ở đây?”

Bạch Ngạn Phàm sửng sốt, quay đầu nhìn cô.

“Em muốn anh đưa em đi đến tận cửa trường trung học Ice sao?” Hắn có chút nghi ngờ hỏi.

Trường trung học Ice mà Bạch Chi Ngữ theo học vừa lúc ở đối diện trường trung học thành phố Thượng Hải, nên ba mẹ mới bảo hắn đưa Bạch Chi Ngữ cùng đi học. Lúc trước, hắn mỗi ngày đều chở Tạ Thanh Dao đi học, cô ta và hắn đều học ở trường trung học thành phố.Nhưng hắn học ở lớp giỏi nhất, còn cô ta học lớp kém nhất. Tạ Thanh Dao ghét bỏ hắn chạy xe đạp, mà trường quý tộc đối diện toàn là ô tô xa hoa đưa đón, cô ta sợ mất mặt, không cho phép Bạch Ngạn Phàm đưa cô ta đến cổng trường.

Mỗi ngày đều như vậy, Bạch Ngạn Phàm đã quen rồi.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc