Thập Niên 80: Tiểu Đầu Bếp Cung Đình Ôm Đùi Ở Niên Đại Văn

Chương 5

Trước Sau

break

***

“Nhóc con, chồng cháu bảo tôi nhắn lại, cậu ấy sắp tới rồi đấy.”

Bà cụ cõng theo một bé sơ sinh sau lưng, chống gậy, tay xách theo ấm nước:
“Nếu khát thì tự rót nước uống nhé. Lúc đi thì để lại cái ấm trên ghế giúp tôi là được.”

“Cảm ơn bà ạ.” Đại Thanh vội vàng đưa hai tay đỡ lấy cái ấm.

Tiết trời sau Rằm tháng Tám, ở thành phố A vẫn còn vương lại hơi nóng cuối hạ. Đại Thanh tìm được một chỗ râm mát, ngồi xuống chiếc ghế đá dài trơn nhẵn, chân khẽ đá hòn sỏi nhỏ lăn lóc bên cạnh, lặng lẽ đợi Cố Tự Hành quay lại lấy hành lý.

Sau khi làm kiểm tra thêm, bác sĩ xác định cú ngã của cô khiến đầu bị chấn động nhẹ. Dù Đại Thanh có một vạn lần không tình nguyện thì Cố Tự Hành vẫn không nói không rằng mà đóng tiền viện phí, hai người ở lại trạm y tế suốt nửa tháng, mãi đến hôm nay cô tháo chỉ xong mới tính đến chuyện về nhà.

Đại Thanh nằm viện, Cố Tự Hành tất nhiên là người ở lại chăm sóc. Sau từng ấy ngày ở chung, cô phát hiện anh thật sự là người ít nói.

Nhưng Cố Tự Hành không thích nói chuyện là chuyện của anh, còn cô thì có hệ thống mà! Nửa tháng qua, cô gần như đọc đi đọc lại cuốn “Văn Thanh Những Năm 80” hơn ba lượt, cũng hiểu sơ bộ về thế giới hiện tại, quan trọng nhất là đã nắm rõ thân phận mình đang sống.

Thực ra yêu cầu của Cố Tự Hành rất đơn giản. Anh có hai đứa con, còn “Tô Sở Thiến”, cũng chính là vai trò của nguyên chủ, thì chỉ cần chăm sóc hai đứa bé này, gánh vác trách nhiệm làm mẹ.

Dù hai đứa nhỏ trên danh nghĩa là con ruột của Cố Tự Hành, nhưng Đại Thanh đã đọc kịch bản và biết rõ, thực chất chúng là con của đàn anh anh để lại.

Người đàn anh ấy là người rất tốt, là đàn anh mà Cố Tự Hành quen biết khi du học nước ngoài. Sau khi vất vả về nước, anh ấy dốc lòng cống hiến cho ngành quốc phòng. Vì tính chất công việc đặc thù, cuối cùng hy sinh trong một vụ hỏa hoạn nghiêm trọng.

Cố Tự Hành là người trọng tình nghĩa. Cũng chính vì thương tiếc đàn anh mà anh quyết định đón hai đứa trẻ về, nuôi nấng như con ruột.

Đại Thanh miết nhẹ đầu ngón tay lên vành cốc, cúi đầu trầm ngâm. Cố Tự Hành trông thì lạnh lùng, nhưng thật ra là người không xấu. Huống chi, con cái đã có đủ cả, chẳng ai ép cô phải sinh con. Cô hoàn toàn có thể chấp nhận một tờ giấy hôn thú, chỉ là cô chưa chuẩn bị tâm lý để “chung chăn chung gối”.

Hơn nữa, cô vốn là một người cổ đại chính hiệu, lạc vào thế giới này chẳng khác gì chim lạc đàn. Dù có muốn rời đi, thì cũng chẳng có bản lĩnh mà rời đi nổi. So đi tính lại, chi bằng cứ theo đúng kịch bản ban đầu, ít ra còn có thể né được những chuyện bất lợi từ trước.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc