Thập Niên 80: Tiểu Đầu Bếp Cung Đình Ôm Đùi Ở Niên Đại Văn

Chương 4

Trước Sau

break

***

“Được rồi, tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ.”

Giọng người đnà ông trầm thấp, từ tính, ngữ điệu lạnh nhạt như mang theo một khúc nhạc trong trẻo hiu hắt.

Đại Thanh ngồi trên chiếc ghế nhựa màu xanh lá lạnh toát, hít vào thở ra từng nhịp, mũi toàn mùi thuốc sát trùng nồng nặc không tan. Cô tựa lưng vào tường, ngẩng mắt lặng lẽ quan sát người đàn ông đang chăm chú ghi nhớ lời dặn của bác sĩ trong phòng khám.

Đây chính là người vừa cứu cô lúc nãy, phu quân của thân thể này hiện tại… Không, ở đây phải gọi là “ông xã” mới đúng.

Anh mặc một chiếc áo trắng lạ mắt, quần đen ôm gọn, đường gấp ở cổ áo vuông vức sắc nét. Đại Thanh đoán đây chắc là thứ mà trong ký ức nguyên chủ hay nhắc đến: Áo sơ mi và quần tây.

Áo khoác vắt qua khuỷu tay, phần tay áo dính máu được xắn lên tới khuỷu, lộ ra những đường cơ rắn chắc và gọn gàng. Những ngón tay đặt trên đầu gối thon dài, khớp xương rõ ràng.

Với làn sóng cải cách 7 - 8 năm nay, cách ăn mặc này ở nam giới cũng chẳng còn lạ lẫm gì.

Nhưng người có dáng vẻ cao ráo tuấn tú thế này… Đại Thanh hơi nghiêng cái đầu đang đau như búa bổ, lén đưa mắt nhìn dòng người qua lại trong hành lang trạm y tế, đúng thật là hiếm thấy, thậm chí có thể nói là chưa từng thấy. 

Dưới vẻ nho nhã của một văn nhân, từng cử chỉ lại mang phong thái điềm đạm đĩnh đạc… Văn võ song toàn, khiến Đại Thanh không khỏi nhớ đến những vị đại thần từng gặp thoáng qua trong cung.

Hoàn toàn không giống cái kiểu “Tôi chỉ là một giáo viên nhân dân đơn thuần” như anh nói.

Lông mày hơi chau lại, nhưng Đại Thanh cũng lười đào sâu. Không phải cô có tư tưởng kiểu cũ “Lấy gà theo gà, lấy chó theo chó”, mà là bởi hiện tại sống lại ở một nơi xa lạ, cô biết quý mạng, thôi thì cứ từ từ dò đường, đi tới đâu tính tới đó.

Huống hồ, cảm giác buồn nôn trong bụng đang dâng lên cuồn cuộn, cô thật sự không nhịn nổi nữa!

Cú ngã khi nãy quá đỗi thê thảm, rõ ràng là đập trúng đầu rồi.

Cố Tự Hành cầm thuốc bác sĩ vừa kê bước ra ngoài, liền thấy người phụ nữ đã đồng ý kết hôn với mình đang ngồi đó mặt mày tái nhợt. Lúc nãy cô bị va đập rách đầu, băng gạc còn thấm máu, khiến khuôn mặt vốn đã nhỏ như lòng bàn tay lại càng thêm mong manh.

“Em ổn chứ? Nếu thấy không khỏe, thì ở lại đây nghỉ vài hôm.”

Bên phía nhà trường vẫn còn mấy cuộc họp cần tham gia. Khi nãy lúc lấy thuốc, anh đã mượn điện thoại bàn ở phòng bảo vệ gọi về trường báo cáo tình hình, xin hoãn lại hai buổi hội thảo chiều nay, đồng thời nghỉ luôn mấy ngày sau đó.

Cô không quen biết ai ở đây, cứ để một mình ở lại, Cố Tự Hành cũng không yên tâm.

Vừa dứt lời, cổ tay anh lập tức bị ai đó nắm lấy. Bàn tay cô rất nhỏ, có lẽ do mất máu nên đầu ngón tay lạnh buốt.

Đè nén cảm giác nghẹn ngực nơi lồng ngực, Đại Thanh giơ tay quạt nhẹ trước mặt nhưng phát hiện cũng chẳng ích gì, chẳng khác nào lấy muỗng múc nước cứu xe cháy. Giọng khàn khàn, cô khẽ nói: “Không cần ở lại, về thẳng nhà luôn đi.”

Trạm y tế thời kỳ những năm 80 chủ yếu vẫn dùng thuốc khử trùng 84, mùi clo nồng hắc, mà mũi Đại Thanh lại quá nhạy. Phải ở mãi trong thứ mùi quái gở ấy, với cô chẳng khác gì bị tra tấn, thà chết còn hơn.

Ý tưởng của cô rất tốt… Cho đến khi vừa vịn tay người đàn ông đứng dậy, mùi máu tanh nồng nặc lập tức ập tới như thủy triều vỡ bờ, xộc thẳng lên óc.

Đại Thanh bật ra một tiếng: “Oẹ!”

Cơn buồn nôn nhẫn nhịn suốt từ nãy giờ cuối cùng cũng không kìm được nữa, cô cúi gập người, nôn thốc nôn tháo.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc