Nhưng Tô Tinh Dạ cảm thấy, trước mắt cần phải trị nhất chính là anh hai Thẩm Gia Bảo, không vì gì khác, Tô Tinh Dạ cuối cùng cũng phát hiện ra nguyên nhân khiến cậu bé gầy yếu.
Lúc đó cô đã nghi ngờ, bà Thẩm thiên vị như vậy, chắc hẳn đồ ăn ngon đều dành cho Gia Bảo, sao thằng bé vẫn gầy thế.
Nuôi được mấy ngày, cô mới hiểu, hóa ra là cậu bé này kén ăn nghiêm trọng.
Mới đầu hai ngày không có thịt, Tô Tinh Dạ làm cũng ngon, chưa lộ rõ, nhưng từ khi Thẩm Khai Dược mang sữa mạch nha và thịt về, tật xấu này liền hiển lộ.
Ngày hôm sau lúc ăn cơm, Thẩm Gia Bảo chỉ uống vài ngụm cháo khoai lang, Tô Tinh Dạ tưởng cậu bé không đói nên không để ý, nhưng lúc uống sữa mạch nha, cậu nhóc này uống nhanh hơn ai hết, uống xong còn đòi thêm một cách hùng hồn.
"Con đói!" Thẩm Gia Bảo nói năng hùng hồn.
Tô Tinh Dạ đậy nắp sữa mạch nha: "Đói sao lúc nãy không ăn cơm cho đàng hoàng."
Thẩm Gia Bảo xoa bụng: "Lúc nãy con không đói."
"Bây giờ đói rồi?" Tô Tinh Dạ hỏi cậu bé.
“Dạ."
"Vậy thì đi ăn cơm." Tô Tinh Dạ đặt sữa mạch nha lên chỗ cao nhất, trừ cô và Thẩm Khai Dược, không ai với tới được.
Thẩm Gia Bảo còn nhớ chuyện bánh bao lần trước, biết để cao như vậy cậu với không tới, phải nhờ người lớn, bèn nói với Tô Tinh Dạ: "Vậy, vậy mỗi người chúng ta một bát, con không tự mình ăn đâu."
Tô Tinh Dạ cong mắt: "Ừm, được đấy, biết công bằng rồi, không ăn một mình nữa."
Ánh mắt Thẩm Gia Bảo sáng lên.
Tô Tinh Dạ nói tiếp: "Mơ đẹp đấy, không ăn cơm thì đói."
Thẩm Gia Bảo dậm chân, đi theo Tô Tinh Dạ lẩm bẩm: "Cơm không có thịt."
Tô Tinh Dạ cúi xuống nhặt vài củ khoai lang, liếc Thẩm Gia Bảo một cái: "Chờ đến mùa đông, thịt gì cũng không có, con sẽ đói suốt ngày đấy."
Cô pha chút nước ấm, thả khoai lang vào rửa sạch, hỏi Thẩm Gia Bảo đang hờn dỗi: "Rốt cuộc có ăn không?"
Thẩm Gia Bảo dậm chân: "Không ăn."
Tô Tinh Dạ cũng không ép buộc: "Được, không phải muốn đi chơi với anh trai nhà bác Triệu à, ngồi đấy chờ, lát nữa họ sẽ tới."
Thẩm Gia Bảo lớn tiếng tố cáo: "Mẹ kế, mẹ kế không cho cơm ăn!"
Tô Tinh Dạ gật đầu: "Ừ, không cho ăn đấy, lúc nãy hỏi con không ăn, bây giờ muốn ăn cũng không có."
Thẩm Gia Bảo trợn mắt há mồm.
Cậu bé không hiểu, trước kia chỉ cần cậu không ăn cơm, muốn ăn gì bà nội cũng mua, sao đến chỗ mẹ kế lại không được nữa.
Tô Hiểu Dương thấy cậu bé ngồi đó gãi đầu gãi tai như khỉ, cười nhạo: "Bảo em không ăn, đói rồi chứ gì."
Thẩm Gia Bảo cứng đầu: "Em cứ đói đấy!"
Tô Tinh Dạ không để ý đến cậu bé, đợi ba đứa nhỏ nhà Triệu Tự Quảng tới, mỗi đứa chia một viên kẹo, dặn dò: "Mãn Quốc, Mãn Chí phải trông em cho kỹ nhé."
Triệu Mãn Quốc, Triệu Mãn Chí khoảng mười mấy tuổi, anh cả trầm ổn, em trai hoạt bát, Triệu Mãn Chí vỗ ngực: "Thím cứ yên tâm, cháu và anh trai thường xuyên qua đó chơi, nhất định sẽ chăm sóc các em thật tốt."
Tô Tinh Dạ cười gật đầu, nhìn bọn trẻ ra ngoài.
Tối qua Thẩm Khai Dược đã nói, bọn trẻ muốn ra ngoài thì cứ ra ngoài, đều là con nhà lính, biết gốc biết rễ, không xảy ra chuyện gì. Thật ra cô rất yên tâm, ở đây không có xe cộ nguy hiểm, không có người xấu, để bọn trẻ ra ngoài kết bạn cũng tốt.
Bọn trẻ vừa đi, Tô Tinh Dạ liền bắt tay vào làm, hôm nay cô muốn làm chút đồ ăn vặt.
Hai ngày trước bận nhiều việc, không có thời gian rảnh, giờ nhà cửa cũng đã ổn định, nên đi chào hỏi hàng xóm láng giềng một chút.
Nhưng không thể đi tay không, cô định làm chút khoai lang chiên, coi như quà ra mắt.
Gọt vỏ khoai lang, cắt thành sợi dài.
Đổ dầu vào nồi, khoai lang tẩm bột mì, thả vào chiên.
Món này không cần kỹ thuật gì, chỉ cần canh lửa cho tốt, đợi đến khi khoai lang vàng ruộm giòn tan, dùng đũa xiên vào thấy mềm là được.
Trước khi vớt ra để ráo dầu, cho vào thau men đã lót sẵn giấy thấm dầu.
Cô chiên một mẻ trước để dành, tối Thẩm Khai Dược về ăn. Đến khi chiên xong ba mẻ, cô nghe thấy tiếng bọn trẻ ríu rít trở về.
Giọng Thẩm Gia Bảo đặc biệt to: "Nhà ai làm đồ ăn ngon thế, thơm quá, em đói rồi."
Tiếp theo là câu trả lời của Tô Hiểu Dương: "Cậu chưa bao giờ no thì có."
"Tại mẹ kế không cho em ăn cơm đấy chứ!" Thẩm Gia Bảo cãi bướng.
Triệu Mãn Quốc ngạc nhiên: "Thím không cho cậu ăn cơm à?"
Thẩm Gia Bảo ấp úng: "Tôi, cái đó..."
"Cậu ấy muốn uống sữa mạch nha thay cơm, không ăn gì khác cả." Tô Hiểu Dương giải thích: "Cậu ấy không đói thì ai đói."
Triệu Mãn Chí nói với giọng ngưỡng mộ: "Cậu còn được uống sữa mạch nha, tôi chưa bao giờ được uống, trước kia nhà tôi chỉ có em gái tôi được uống thôi, thím thật tốt với các cậu."
Tô Hiểu Liễu nói bằng giọng trẻ con: "Mẹ rất tốt."
Nói xong, bọn trẻ vào nhà.
Tô Tinh Dạ bưng một đĩa khoai lang chiên ra đón: "Về rồi à, thấy gì nào?"
Giọng Tô Hiểu Dương cao hơn hẳn mọi khi: "Các chú ấy tập luyện, vác súng ạ."