Tô Tinh Dạ gật đầu, lại có chút tò mò, "Như vậy không phiền phức sao, chi bằng cứ phát hết cho mọi người đi."
Từ góc độ của một kế toán mà nói, làm như vậy rất khó kiểm soát sổ sách.
Thẩm Khai Dược giải thích, "Hàng tháng đều phát, không có nhiều phiếu như vậy, khu nhà ở bên này ba tháng mới quyết toán một lần, số tiêu ở cửa hàng tạp hóa thì cứ trừ vào."
Tô Tinh Dạ gật đầu, "Ra là vậy."
Nói đến đây, chuyện chính đã nói xong, hai người nhìn nhau, rất ăn ý mà đồng thời quay mặt đi chỗ khác, trong phòng bỗng chốc yên tĩnh đến mức khiến người ta thấy bối rối.
"Vậy để em xem bọn nhỏ ngủ chưa."
Rất ăn ý, hai người đồng thời nói cùng một câu.
Trong phòng lại yên tĩnh một lúc, hai người nhìn nhau, rồi đều bật cười.
"Khi nào anh đi làm thì đi đi, nếu mệt thì vào ngủ một giấc."
Thẩm Khai Dược lắc đầu, "Lát nữa anh đi, anh vào xem chúng nó một chút."
Anh đứng dậy vén rèm lên, nhẹ nhàng đi vào, Tô Tinh Dạ đóng nắp hộp lại, quay đầu đặt hộp gỗ lên tủ com-mốt.
Thấy Thẩm Khai Dược đi ra, cô hỏi: "Ngủ rồi à?"
Thẩm Khai Dược gật đầu, "Ngủ rồi, em cũng vào ngủ một lát đi, anh đi đây."
Tô Tinh Dạ hỏi anh: "Buổi tối anh về ăn cơm chứ?"
"Ừ."
"Vậy em và bọn nhỏ đợi anh."
Thẩm Khai Dược định lắc đầu, nhưng lại dừng lại, dặn dò: "Nếu đói thì em cứ ăn trước với bọn nhỏ đi."
Tô Tinh Dạ cũng không phản bác, "Em biết rồi."
Anh vừa đi, trong phòng như rộng ra, Tô Tinh Dạ vào phòng trong, nhẹ nhàng lấy chiếc áo bông đã trải phẳng lúc sáng ra, bắt đầu may viền.
Không có máy may, phải may từng mũi từng mũi một, tranh thủ lúc rảnh rỗi thì may vài mũi.
Bọn nhỏ mới đến còn lạ người, cô có thể ở trong nhà chơi hai ngày, vừa hay để thích nghi với khí hậu nơi này, đợi thêm hai ngày nữa, chắc chắn không nhốt chúng nó trong nhà được, phải nhanh chóng làm xong mới được.
Buổi chiều bọn nhỏ tỉnh dậy, Tô Tinh Dạ lập tức nói chuyện đổi họ cho Hiểu Dương và Hiểu Liễu.
Tô Tinh Dạ gật đầu: "Đúng vậy, con thấy có được không?"
"Được ạ! Sau này con tên là Tô Hiểu Dương, em trai tên là Tô Hiểu Liễu." Hiểu Dương hiếm khi nở nụ cười.
Thẩm Gia Bảo có chút không hiểu, "Các cậu phải họ Thẩm, giống ba tôi mới đúng chứ."
Tô Tinh Dạ nhìn cậu bé: "Vậy không được, bốn bảo bối đều theo họ ba, không ai theo họ mẹ, mẹ sẽ buồn đấy."
Đổi họ, coi như đoạn tuyệt quan hệ với quá khứ, từ nay về sau, sẽ là một cuộc sống mới.
Nói xong chuyện này, ba cậu con trai nghịch ngợm một lúc rồi không chịu ngồi yên nữa, Tô Tinh Dạ không đợi chúng nó nói đến chuyện chơi tuyết, đã tìm cho chúng một nhiệm vụ mới, bóc vỏ đậu.
Vốn dĩ ở Cung Tiêu Xã trên trấn, cô muốn mua mấy cân đậu, nhưng vừa vặn không còn, nhìn ra, trấn nhỏ biên cương, quanh năm cung ứng vật tư không đủ, Thẩm Khai Dược liền dẫn tôi rẽ trái rẽ phải tìm một chỗ, giống như một phiên chợ nhỏ, có thì có, chỉ là còn có vỏ ngoài, còn đắt hơn Cung Tiêu Xã một chút, vốn dĩ cô còn do dự, nghĩ lần sau đi Cung Tiêu Xã trên trấn mua, vẫn là Thẩm Khai Dược, quyết đoán mua mười mấy cân.
Bây giờ cô nghĩ, may mắn đã mua, nếu không đi xuống một chuyến rất mất công.
Ban đầu cô mua định làm sữa đậu nành cho bọn trẻ uống, nhưng số lượng cũng kha khá, trước tiên làm giá đỗ ăn vậy, cứ ăn cải trắng khoai tây, người lớn cũng ngán, đừng nói là trẻ con.
Sau khi cô bóc vỏ đủ, liền để mấy đứa nhỏ tiếp tục làm, cô ở một bên may áo bông, đồ của trẻ con, làm nhanh, áo bông của Nguyệt Nguyệt đã khâu xong viền, ở giữa luồn mấy đường chỉ cố định bông là được, theo tốc độ này, mấy cái áo bông hai ba ngày là xong.
Mấy đứa nhỏ nghiễm nhiên coi việc bóc vỏ đậu là trò chơi, vô đưa cho mỗi đứa một cái bát, nghe tiếng hạt đậu rơi vào trong bát, chơi quên cả trời đất.
Buổi tối ăn cơm xong, còn đòi bóc.
Bóng đèn trong phòng quá tối, vô vừa định chuyển sự chú ý của bọn nhỏ, để Thẩm Khai Dược kể chuyện chiến đấu nghe, liền nghe thấy có người gõ cửa.
Mấy đứa nhỏ nhao nhao tò mò, Thẩm Khai Dược đứng dậy: "Có thể là lão Triệu, liên trưởng."
Cô nhớ tới lúc đến Cung Tiêu Xã, Vương Phượng nói: "Anh và liên trưởng có quan hệ rất tốt?"
Thẩm Khai Dược gật đầu: "Trước kia ánh là lính của anh ấy."
Anh ấy ra ngoài mở cửa, tôi giải thích cho bọn nhỏ: "Là bạn tốt của ba các con, đến nhà chúng ta chơi."
Vừa dứt lời, liền nghe thấy mấy tiếng cười ha ha, Thẩm Khai Dược ôm một bé gái, phía sau đi theo mấy người tiến vào.
Triệu Tự Quảng hơn ba mươi tuổi, làn da rám nắng, một khuôn mặt chữ điền, dáng người cũng cao lớn.
"Đây là em dâu chứ? Tốt tốt tốt, cô đến rồi, Khai Dược xem như có người quan tâm rồi."
Ông ấy gọi hai đứa trẻ mười mấy tuổi phía sau đến trước mặt, lại bế bé gái trên người Thẩm Khai Dược xuống: "Gọi dì."
Có thể thấy, con của anh ấy đều rất ngoan ngoãn.
Lại chỉ Chu Đại Ny: "Đây là chị dâu của cô."
Cô bảo bọn nhỏ xếp thành hàng gọi bác, dì, lại chia cho mỗi đứa một viên kẹo, cười nói chuyện phiếm với Triệu Tự Quảng: "Ban ngày ở Cung Tiêu Xã đã gặp chị dâu rồi, đáng lẽ chúng tôi nên đến trước."