Mười một giờ, Tô Tinh Dạ đứng dậy, kéo những cục bông lớn dính trên người xuống, phần bông nhỏ li ti còn lại cô dùng khăn tay thấm nước rồi lau sạch, chuẩn bị nấu cơm.
Thực ra cũng không có gì để nấu, có lẽ là lính hậu cần đã chuẩn bị sẵn cho Thẩm Khai Dược, ở góc tường có một đống bắp cải, trong giỏ bên cạnh có nửa giỏ khoai tây và một ít khoai lang.
Hôm qua ở cửa hàng bách hóa cũng không có rau tươi, chỉ có một ít miến dong, nghĩ cũng biết, cả mùa đông này sẽ không có rau xanh mà ăn, chỉ có thể ăn mấy thứ này thôi.
Tuy không có thịt nhưng Tô Tinh Dạ vẫn muốn cố gắng nấu cho ngon, dù sao đây cũng coi như bữa cơm đầu tiên của gia đình mới tái hợp của họ ở biên cương.
Hôm qua cô cũng mua kha khá bột mì ở trên trấn, cô định làm bánh rán.
Lúc làm quần áo, cô đã tranh thủ nhào bột xong, một cục bột lớn được phết một lớp dầu ăn, để trong thau men, lúc này đã ủ xong rồi.
Cô chia bột thành từng cục nhỏ, nhào cho đến khi mịn và mềm là có thể cán ra được.
Lúc này, Tô Tinh Dạ vô cùng cảm kích sự chu đáo của chị dâu mình.
Vì nghe nói biên cương vất vả, cái gì cũng thiếu nên Lưu Tố Cầm đã chuẩn bị rất nhiều thứ, gạo mì nặng thì cô không mang theo, nhưng hạt tiêu, ớt trồng ở nhà thì được xay thành bột, không tốn chỗ mà cũng nhẹ, cô liền mang theo một ít, may mà có mang theo, ở cửa hàng bách hóa không có bán mấy thứ này.
Bột hạt tiêu và muối được trộn lẫn với nhau, rắc lên miếng bột đã cán mỏng, rồi rắc thêm một ít bột mì, cuộn chặt lại, cuộn từ đầu này sang đầu kia, rồi ấn dẹt, cán mỏng ra.
Nghĩ đến khuôn mặt nhỏ bé gầy gò của các con, Tô Tinh Dạ cũng không tiếc dầu ăn, rán bánh cho đến khi vàng ruộm hai mặt, bóng nhẫy mỡ.
Cô cắt ra ăn thử một miếng, thấy còn ngon hơn cả bánh cô làm kiếp trước.
Chắc là vì bột mì bây giờ nguyên chất, có mùi thơm lúa mạch nồng nàn.
Sau đó, cô rán liền một mạch hơn hai mươi chiếc.
Lúc bánh được rán gần xong, mấy đứa trẻ trong nhà không ngồi yên được nữa.
Thẩm Gia Bảo gãi đầu gãi tai muốn ra xem nhưng lại ngại, cậu không thèm xem mẹ kế làm gì đâu, nghĩ một lúc, cậu sai bảo: "Hiểu Liễu, em ra xem mẹ làm gì ngon thế."
Hiểu Liễu ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt, liền bỏ hòn đá xuống định đi.
"Hiểu Liễu, em đừng đi", Hiểu Dương gọi cậu bé lại: "Hiểu Liễu, Nguyệt Nguyệt, lại đây ăn kẹo."
Cậu bé chia hai mẩu kẹo vụn còn lại trong giấy gói kẹo, một viên cho em trai, một viên cho em gái, rồi quay sang nói với Thẩm Gia Bảo: "Em muốn đi xem thì tự đi, đừng sai bảo em trai em gái."
Thẩm Gia Bảo tức giận: "Tự đi thì tự đi."
Cậu bé tức tối chạy đến nhà phụ phía đông, hét vào bên trong: "Mẹ kế, mẹ đang làm gì ngon đấy?"
Tô Tinh Dạ đang xào rau, cô múc riêng một ít khoai tây xào ra, phần còn lại cho thêm ớt bột vào, làm thành vị chua cay, rồi làm thêm một món bắp cải xào giấm nữa là được.
Nghe thấy tiếng Thẩm Gia Bảo, cô đáp lại: "Làm đồ ăn ngon cũng không có phần của con đâu, mẹ kế chỉ biết đánh con nít thôi."
Thẩm Gia Bảo hừ một tiếng: "Không cho con ăn thì con sẽ mách bố, bảo bố đánh mẹ."
"Nhóc con, bố con có thể ở nhà bảo vệ con cả ngày được không? Ông ấy mà dám đánh mẹ một cái thì chờ ông ấy đi rồi, mẹ sẽ đóng cửa lại đánh vào mông con, mười cái đấy nhé." Tô Tinh Dạ ghé sát vào, nói nhỏ.
Thẩm Gia Bảo há hốc mồm, không biết nói gì, ợ một cái, rùng mình một cái.
Tô Tinh Dạ đưa tay chọc vào người cậu bé: "Không đội mũ mà chạy ra ngoài, áo ấm cũng không mặc, vào nhà đi, lát nữa bố con về rồi chúng ta ăn cơm."
Thẩm Gia Bảo sờ đầu rồi đi vào nhà, ngồi bên cạnh Hiểu Dương một lúc, hậm hực nói với cậu bé: "Mẹ cậu xấu tính thật đấy."
Hiểu Dương không để ý đến cậu ta, Hiểu Liễu kiên quyết bênh vực Tô Tinh Dạ, trong lòng cậu bé, mẹ bây giờ rất tốt: "Anh nói bậy, mẹ là tốt nhất."
Thẩm Gia Bảo khoanh tay trước ngực, hung dữ nói: "Dù sao nếu cô ta dám đánh em, em sẽ bảo bố đuổi hết các người đi."
Thấy hai anh em không để ý đến mình, Thẩm Gia Bảo lại nhìn sang Thẩm Nguyệt Nguyệt đang yên lặng tựa vào người Chu Hiểu Dương xem truyện tranh: "Con bé câm, lại đây, anh mới là anh trai của em, chúng ta là cùng một phe."
Thẩm Nguyệt Nguyệt ngoan ngoãn dựa vào người anh trai, một bên má phồng lên, không nhúc nhích.
Hiểu Dương ngẩng lên nhìn cậu ta: "Anh lại muốn bị phạt đứng nữa à?"
Thẩm Gia Bảo lại nghẹn họng, hừ mạnh một tiếng, lời của Thẩm Đại Dương đúng là vô dụng, cậu ta đã nói mẹ kế đánh người rồi mà mẹ kế cũng chẳng sợ, còn bảo cậu ta đứng phạt không cho ăn cơm, đáng ghét!
Đợi đến lúc Thẩm Khai Dược về, cậu bé chạy ầm ầm đến muốn mách lẻo, nhưng vừa mở miệng đã quên mất muốn nói gì, chỉ còn lại một câu: "Bố, bố oai phong quá!"
Thẩm Khai Dược mặc quân phục màu xanh lá cây đậm, đầu đội mũ lưỡi trai, chân đi một đôi giày giữ ấm màu đen, sải bước đi vào.
Dáng dấp anh tuấn thẳng thắn, quân trang cũng không quá xuất sắc mặc ở trên người anh, tự có một khí chất.