"Một là thông báo cho cô biết, bản án của nhà Chu Bảo Sơn đã tuyên, Chu Bảo Sơn và Chu Thúy bị phạt mười bốn năm tù, hai đứa con trai nhà họ Chu mười năm, đều bị đưa về quê thi hành án."
Tần Khê gật đầu, cô thấy mức án này cũng hợp lý.
Nói xong chuyện thứ nhất, Hoắc Vân bỗng trở nên ngượng ngùng, gãi đầu.
"Chuyện thứ hai là muốn nhờ cô giúp."
Chuyện này liên quan đến đối tượng của Hoắc Vân mà Lê Thư Thanh đã nói.
Chuyện hai người yêu nhau đã đấu tranh với gia đình nhiều năm.
Gia đình Hoắc Vân thấy anh đã hai mươi bảy tuổi, cuối cùng cũng đồng ý, mấy ngày trước đã sang nhà gái nói chuyện cưới xin.
"Đối tượng của tôi cái gì cũng tốt, chỉ là không biết nấu ăn."
Vì vậy, Hoắc Vân muốn nhờ Tần Khê trổ tài làm vài món, không thể vì chuyện cỏn con này mà ảnh hưởng đến chuyện đại sự.
"Chúc mừng anh." Tần Khê vội vàng lên tiếng chúc mừng.
"Tôi nghe Thư Thanh nói đồng chí Tần nấu ăn rất ngon, không biết có thể nhờ cô giúp tôi chuyện này không? Đương nhiên tôi không để cô giúp không … Tiền nong, tem phiếu gì tôi đều có cả."
"Tiền nong, tem phiếu gì đó không cần đâu, chúng tôi phải cảm ơn anh đã giúp đỡ mới phải." Tần Khê cười xua tay.
Cô đang muốn tìm cơ hội cảm ơn anh, nên lập tức đồng ý, đứng dậy phủi bụi trên quần.
"Anh muốn ăn món gì cứ nói, tôi làm cho."
"Tốt quá, vậy ngày mai tôi bảo cô ấy đến tìm cô, đưa cô đến nhà." Hoắc Vân vui vẻ nói.
Tần Tuyết sờ mó chiếc xe xong, lại tò mò hỏi: "Sao bác sĩ Lê biết chị em nấu ăn ngon ạ?"
"Không phải là cô nhóc này nói quá lên đấy chứ! Nói chị cô nấu ăn còn ngon hơn cả nhà hàng quốc doanh, với trí nhớ của Lê Thư Thanh, chỉ cần nói qua một lần là anh ấy nhớ kỹ rồi."
Miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng anh suýt nữa thì cười phá lên.
Hai ngày trước, Lê Thư Thanh sau khi tan ca trực tiếp chạy đến Cục Công an tìm anh, câu đầu tiên là bảo anh đi nói với Tần Khê là anh ta đã có đối tượng.
Lúc đó, Hoắc Vân còn thấy lạ!
Sau mới hiểu ra vấn đề, chắc chắn Lê Thư Thanh tưởng Tần Khê thích mình.
Lê Thư Thanh mắt mù, nhưng anh thì không.
Tần Khê đối với anh không hề có chút tình cảm nam nữ nào, khi nghe tin anh có đối tượng, cô ấy cười rất tươi.
"Vậy được, tôi về báo cho Lê Thư Thanh biết chuyện này."
Hoắc Vân không nhịn được cười, bước lên xe đạp, gật đầu chào hai chị em: "Hẹn gặp lại."
Anh phải nói rõ ràng với cậu bạn thân … Tần Khê không có ý gì với anh.
***
"Tôi nói người thành phố các người bữa tối ăn thế này à …"
Trên bàn ăn tối, một đĩa rau cải xào, một đĩa trứng tráng giá đỗ, mà giá đỗ còn chưa chín hẳn.
Mười mấy người ăn hai món, ngay cả Lưu Phân ở nhà cũng không đến mức keo kiệt như vậy.
"Ông tưởng tiền của người thành phố là gió trời thổi đến à! Nhà tôi ngày thường cũng chỉ ăn một món mặn thôi." Trương Thúy Phân bực bội nói.
"Nhà chúng tôi còn phải nuôi năm người không công ăn việc làm, không ăn uống tiết kiệm thì lấy đâu ra tiền mua gạo."
Thái độ của Tần Hải rõ ràng khác hẳn với lúc chiều, lúc đón khách.
Tần Khê bốn cị không ai ngồi yên, thêm cả Bao Lượng, đều bưng bát im lặng nhìn Trương Tú Phân mỉa mai.
Tần Đào lòng nặng trĩu, dạ dày cũng không được khỏe, chẳng thiết ăn uống gì.
Bao Lượng nhìn cơm trắng, muốn gắp thức ăn nhưng vừa nhìn thấy rau xào là biết khó ăn.
Bữa tối hôm nay là do Trương Tú Phân đích thân nấu, tay nghề vẫn vững như mọi khi.
Không chỉ riêng cậu, người nhà họ Tần đều bị Tần Khê nuôi cho kén ăn mất rồi, chỉ nhìn màu sắc món ăn đã thấy ngán ngẩm.
"Ăn đi, không ăn là hết bây giờ."
Trương Đại Toàn cầm đũa, gõ mạnh xuống bàn, rồi mới gắp một miếng trứng trong đĩa trứng gà xào giá đỗ.
Trong đĩa hình như chỉ có mỗi một quả trứng, gắp miếng này là hết sạch.
"Ông như ma đói đầu thai ấy! Không chừa cho con trai miếng nào."
Lưu Phân trợn mắt, thò đũa vào bát Trương Đại Toàn định giành.
Trương Đại Toàn quay người đi, không cho còn đòi, vội vàng nhét ngay vào miệng.
Từ đầu đến cuối, chẳng ai thèm đếm xỉa gì đến hai ông bà già yếu, răng chẳng còn mấy cái.
Bữa cơm này, có lẽ chẳng ai trong nhà họ Tần ăn được no.
Ăn xong, Lưu Phân sai bảo Tần Khê đi nấu nước nóng cho mình rửa chân, còn thay quần áo bẩn rồi mang đến.
Tần Khê ngồi im trong phòng, Lưu Phân mắng: "Con bé lười."
"Chị dâu à, Đại Hải nhà em thương con gái lắm, anh ấy mà ở đây nghe thấy chị nói thế thì chị đừng hòng yên thân..." Trương Tú Phân ngồi ở phòng khách cười khẩy.
Vừa dứt lời, Lý Tú Lan ở nhà đối diện đã nói xen vào.
"Chị dâu không biết chứ gì, trong xóm mình trước đây có gã Chu Bảo Sơn... bị Đại Hải đánh cho hai ngày liền không xuống giường được."
Lý Tú Lan không nói là Chu Bảo Sơn nhìn trộm Tần Khê tắm bị đánh, mà chỉ nói là hắn ta dám nhìn trộm mấy lần, suýt nữa thì bị Đại Hải đánh chết.
"Ai dám bắt nạt mấy chị em Tần Khê chứ, Đại Hải liều mạng đấy!" Trương Tú Phân thêm vào.
Tần Khê nhận ra, khi Lý Tú Lan và Trương Tú Phân không cãi nhau thì đúng là một cặp bài trùng.
Người tung kẻ hứng, chẳng bao giờ để câu chuyện bị đứt quãng.