Lê Thư Thanh nhận lấy túi lưới, đưa tay phải ra phủi góc áo khoác rồi thu về.
"Đồng chí Tần đi theo tôi."
"Vâng, bác sĩ Lê, anh dẫn đường đi."
Không biết là do nhiệt độ trong áo hay do lò sưởi, Tần Khê cảm thấy hai má nóng ran, một luồng nhiệt từ lòng bàn chân bốc lên.
Lê Thư Thanh sải bước đi, sau đó dừng lại, hơi nghiêng người chờ Tần Khê.
Tần Khê loạng choạng bước tới, có chút ngượng ngùng cười nói: "Bác sĩ Lê cao bao nhiêu vậy? Hay là tôi quá thấp?"
Hai người đứng cạnh nhau, Tần Khê phải ngẩng đầu mới có thể nhìn thấy cằm của Lê Thư Thanh.
"Tôi tên Lê Thư Thanh, hai mươi sáu tuổi, cao một mét tám hai..."
Tần Khê chỉ hỏi chiều cao, Lê Thư Thanh lại bắt đầu tự giới thiệu chi tiết từ tên tuổi.
Ngay khi anh sắp nói đến địa chỉ nhà, Tần Khê ho nhẹ hai tiếng, lúng túng nói: "Bác sĩ Lê và đồng chí Hoắc ai cao hơn?"
Hai người họ đứng trong đám đông, tuyệt đối là hạc trong bầy gà.
"..."
"Đồng chí Tần rất thân với Hoắc Vân?"
Lê Thư Thanh không trả lời, ngược lại hỏi một chuyện khác.
Tần Khê lập tức lắc đầu: "Tôi chỉ gặp đồng chí Hoắc vài lần, không thể nói là thân quen."
"Hoắc Vân có người con gái anh ấy thích, nhưng mà gia đình anh ấy không đồng ý lắm."
Tần Khê: "..."
Cô có chút không theo kịp mạch suy nghĩ của Lê Thư Thanh, Tần Khê còn đang dừng lại ở chủ đề nói chuyện phiếm, sao đột nhiên lại chuyển sang chuyện riêng tư của người khác.
"Hả? Ồ!"
"Hôm nay tuyết lớn như vậy, nếu có gì muốn gửi, đưa cho tôi, tôi mang đến giúp." Lê Thư Thanh lại nói.
"Vốn dĩ mẹ tôi muốn mời hai người đến nhà ăn cơm, nhưng tôi thấy hơi đường đột, nên hôm nay muốn đến hỏi ý kiến của đồng chí Hoắc."
"Tôi phải đi làm đến mùng chín Tết mới được nghỉ, mùng mười được không?"
Tần Khê: "..."
Đối mặt với Lê Thư Thanh, Tần Khê có cảm giác đầu óc mình không đủ dùng, chẳng lẽ đây chính là cách nói chuyện của người có học thức cao?
Rất nhanh, cô đã hiểu ra, ý của anh là có thể đến nhà ăn cơm, nhưng phải đợi đến sau Tết.
"Đương nhiên là được, anh có kiêng gì không?"
"Tôi cái gì cũng ăn."
"Vậy đồng chí Hoắc thì sao?"
"Cũng vậy."
"Vậy được, tôi sẽ chuẩn bị."
Hai người cứ thế đi đến đầu cầu thang tầng một, Tần Khê dừng bước, định cởi áo khoác trả cho Lê Thư Thanh.
"Cô cứ mặc đi."
Bàn tay lạnh lẽo lướt qua gò má Tần Khê, giữ lấy tay cô, mùi nước khử trùng thoang thoảng bay vào mũi.
Quả nhiên áo khoác này là của Lê Thư Thanh.
"Vậy anh tan ca về nhà thế nào?"
Lê Thư Thanh rất cao, nhưng có vẻ hơi gầy yếu, anh không có thể trạng tốt như Tần Khê.
"Hôm nay tôi trực đêm, hơn nữa trong văn phòng còn có áo khoác."
Tần Khê nhớ tới lần trước nhìn thấy Lê Thư Thanh mặc chiếc áo khoác nỉ, ở trung tâm thương mại thành phố Thọ Bắc còn chưa thấy bao giờ.
Anh ấy nói không thiếu quần áo, Tần Khê hoàn toàn tin tưởng.
"Vậy tôi đi trước, đồng chí Lê bận rộn."
Tần Khê cài lại toàn bộ cúc áo khoác, sau đó xắn ống tay áo quá dài lên, nhấc vạt áo vẫy tay với Lê Thư Thanh.
Đi qua đại sảnh, Tần Khê nhìn về phía chị Hồ đang chăm chú ghé vào bàn y tá.
"Đồng chí Tần."
Giọng nói của Lê Thư Thanh đột nhiên từ xa tới gần, tiếng thở dồn dập vì chạy bộ gần sát bên tai Tần Khê.
"Đồng chí Lê còn có chuyện gì sao?"
"Sau này cô cứ gọi tôi là đồng chí Lê đi, bác sĩ Lê là cách bệnh nhân gọi thôi."