"Không ổn lắm đâu..." Bao Lượng vẫn còn do dự, Tần Tuyết thấy thế, liền nói thêm: "Anh rể xem họ như người nhà, nhưng họ đâu có xem anh ra gì, anh xem thử họ có hỏi anh sống ở nhà vợ có bị ức hiếp gì không?"
Bao Lượng trầm ngâm.
Tần Khê nhân cơ hội thêm dầu vào lửa: "Anh cũng thấy vết bầm trên eo Lỵ Lỵ rồi đấy, mẹ anh có xem hai đứa nhỏ là cháu mình đâu."
Bao Lượng không thể nào không hiểu, con cái là mạng sống của anh.
Thần sắc anh ấy lập tức thay đổi, không nói tiếng nào đi đến bên cạnh bàn, kéo Tần Mai đang co ro như chim cút, chỉ nói một câu "Đi".
Hai vợ chồng yên lặng rời đi, vừa mở cửa đã đụng phải Lý Tú Lan và Ngô Kiến Quốc đang nghe lén.
Trương Tú Phân liếc cửa một cái, miệng không ngừng nghỉ tiếp tục mắng.
"Lão già kia, tôi liều mạng với bà..."
Cuối cùng, Tằng Thúy Phượng biết mình căn bản không chiếm được tiện nghi, rống lên một tiếng liền xông về phía Trương Tú Phân.
Không biết La đại tỷ nghĩ thế nào, chị dâu cả còn chưa giúp đỡ... Bà ta lại giương nanh múa vuốt xông lên.
Tần Khê bước ra một bước, chắn trước Trương Tú Phân, hừ lạnh: "Bị mẹ tôi nói trúng tim đen nên khó chịu sao?"
Trải qua trận hỗn chiến lần trước, Tần Khê biết rõ sức lực của mình quá lớn, nên ra tay cũng không dùng bao nhiêu lực.
Tay trái nắm lấy cánh tay Tằng Thúy Phượng, tay phải đẩy về phía mặt La đại tỷ, chân phải thuận tiện nhấc lên.
"Dám đánh mẹ và em gái tôi?"
Tần Đào gào lên, đứng dậy bưng chiếc ghế mình đang ngồi, xông đến trước mặt Tần Khê... rồi đưa chiếc ghế cho Trương Tú Phân.
Thật đúng là mẹ đánh nhau, con đưa ghế.
Tần Khê dở khóc dở cười, tay trái hơi siết lại, thân thể Tằng Thúy Phượng lập tức nghiêng sang phải, mặt mũi hoảng sợ kêu la đau đớn.
Bà ta chỉ cảm thấy tay mình như bị tảng đá đè lên, càng giãy dụa càng đau.
"Tôi khuyên bà nên yên lặng, nếu không tay gãy đừng trách tôi." Tần Khê nói rồi, liếc mắt nhìn La đại tỷ đang nằm rạp trên mặt đất kêu la.
"Chị dâu cả! Mẹ chồng như vậy rồi, sao chị còn đứng yên? À... Tôi biết rồi! Chắc chắn chị muốn bà ấy bị đánh thêm nữa."
Tần Tuyết che miệng, vẻ mặt "cuối cùng cũng hiểu".
"Cô... đánh người già, tôi sẽ báo công an." Chị dâu cả Bao hung dữ chỉ vào Tần Khê, nếu không phải theo bản năng lùi lại mấy bước, có lẽ còn chút đáng sợ.
Tần Khê cười: "Được thôi! Mời các người đi báo, xem là công an bắt các người lừa bán con gái trước hay là bắt tôi vì dân trừ hại."
"Lũ mất lương tâm, sớm muộn gì cũng bị sét đánh." Trương Tú Phân trốn sau lưng Tần Khê tiếp tục mắng.
"Giấy nợ đây rồi."
Đúng lúc này, Bao Lượng tìm được giấy nợ, vào nhà đưa cho Tần Khê.
Tần Khê buông Tằng Thúy Phượng ra, xoay người đưa tờ giấy cho Tần Hải nãy giờ im lặng: "Bố, đây là giấy nợ của anh rể cả."
Tần Hải nhận lấy, liếc nhìn.
"Số tiền này nên đòi lại."
Tần Hải đứng dậy, đi đến trước mặt chị dâu cả Bao, chỉ vào chữ ký và dấu vân tay của anh cả Bao trên giấy nợ.
"Ba trăm tệ năm năm trước, có thể mua một căn nhà trong huyện, ông Ngô nói xem có đúng không?"
Ngô Kiến Quốc đột nhiên bị hỏi: "..."
"Mua được cả căn nhà có sân ở ngoại ô khu nhà máy chứ không chỉ một gian đâu." Lý Tú Lan lên tiếng thay chồng.
"Người nhà nói chuyện sòng phẳng quá thì mất tình cảm, thôi vậy... Chúng tôi chỉ cần lại ba trăm tệ này là được, Bao Lượng con thấy sao?"
"Con nghe lời bố, coi như tiền thuê nhà mấy năm nay, con chỉ lấy lại ba trăm tệ thôi." Bao Lượng vội vàng nói.
"Được! Chị dâu cả... Trả tiền đi?" Tần Hải cười.
"Trả gì mà trả... Tiền đó là em cho anh, ai bảo là vay mượn?" Tằng Thúy Phượng vẫn cứng miệng.
Không ngờ bà ta càng nói như vậy, trái tim Bao Lượng càng lạnh lẽo.
Anh ta lau mặt, chán nản gào lên: "Mẹ! Anh cả là con, con không phải con sao?"
"Thôi đi! Nói nhảm ít thôi, bỏ tiền ra." Trương Tú Phân xua tay ngắt lời, ghét bỏ nhìn chị dâu cả Bao: "Không trả tiền thì đừng hòng đi."
"Chúng tôi cũng không sợ đến công an đâu." Tần Tuyết tiếp lời.
"Nếu các người không mang đủ tiền thì cũng không sao, chúng tôi sẽ tự mình đến lấy, chỉ là... lúc đó tôi không chắc mình có giữ được mồm miệng hay không..." Tần Khê cười.
Xem ra hôm nay không trả tiền thì sẽ bị lôi đến công an, đó là điều chị dâu cả Bao sợ nhất.
Mất mặt là chuyện nhỏ, nếu liên lụy đến công việc của chồng thì hối hận không kịp.
Sau khi suy tính thiệt hơn, chị dâu cả Bao cắn răng, lấy từ trong túi áo ra một chiếc túi vải.
La đại tỷ thấy vậy, lập tức hét lên: "Số tiền đó là nhà họ Trương cho con bé, không được động vào!"
"Về tôi sẽ trả bà, hay là bà muốn chuyện làm mai mối của chúng ta bị mọi người biết?"
La đại tỷ câm nín!
Trong túi vải có hai túi nhỏ, chị dâu cả Bao mở một túi lấy ra hai trăm tệ đặt lên bàn, sau đó lại mở túi còn lại.
Trong chiếc túi nhỏ đó có ba tờ năm mươi, còn lại đều là tờ mười.
"Nhà họ Trương cho bốn trăm tệ tiền lễ hỏi, đến tay nhà gái chỉ còn hai trăm tệ, hai trăm còn lại chắc là chia chác rồi..." Tần Tuyết bĩu môi.
Bốn trăm tệ tiền lễ hỏi, thời buổi này có thể coi là cao ngất ngưởng, trong thành mấy ai có thể bỏ ra được.
Đến tay nhà gái đã mất một nửa, đến tay cô dâu chắc chẳng còn đồng nào.
Sự việc đã bị vạch trần, ba người La đại tỷ không còn gì để biện giải.
Lời của Tần Tuyết không ai đáp lại, trong phòng yên tĩnh đến lạ thường.
"Đưa giấy nợ cho tôi."
Một tay nhận giấy nợ, một tay nhận tiền.
Tần Hải cầm tiền, tùy tiện nhét vào túi, trực tiếp tiễn khách: "Trời tối rồi, chị dâu cả về đi!"
"Bao Lượng, từ nay về sau tôi và anh cậu coi như không có đứa em trai này."
Trước khi đi, chị dâu cả Bao lạnh lùng bỏ lại một câu.