Tần Tuyết lập tức nhận lấy, cười hì hì chắp tay trước ngực làm nũng, động tác quái dị chọc cười Hoàng Kiến Thiết.
"Anh Kiến Thiết, em mang nhiều màn thầu lắm, anh với anh trai ăn chung đi." Tần Khê cười nói.
"Biết rồi, hai đứa đi đi."
Hai chị em vui vẻ cầm tiền tiêu vặt rẽ vào con ngõ nhỏ cạnh rạp chiếu phim.
Ngõ Tam Lâm là chợ đen nổi tiếng nhất thành phố Thọ Bắc, trước kia mua đồ cứ như giao dịch đặc vụ với đủ loại ám hiệu.
Nhưng hiện tại chính sách đã thông thoáng hơn, việc mua bán cá nhân chỉ cần không vượt quá hạn mức cho phép là có thể công khai.
Dần dà, khu Tam Lâm quy tụ một lượng lớn tiểu thương.
Họ không dám bày bán công khai nên thuê nhà trong ngõ Tam Lâm, cử người ngồi ngay cửa.
Chỉ cần nhìn món đồ trong tay người đó là biết họ bán gì.
Bởi vậy nên khu Tam Lâm trông có vẻ vắng vẻ nhưng thực chất bên trong mỗi căn nhà đều tấp nập người mua kẻ bán.
Tuy mang ký ức của nguyên chủ nhưng được tận mắt chứng kiến mọi thứ vẫn khiến Tần Khê cảm thấy vô cùng mới mẻ.
Tần Tuyết dẫn Tần Khê đi lòng vòng trong ngõ, dáng vẻ thành thạo như đã đi lại cả trăm nghìn lần, nhà nào cũng biết.
"Nhà này bán ba ba với cá."
"Nhà này bán than, toàn là than họ tự đốt trộm, khói um cả lên."
"Nhà này bán thịt, nghe nói ông chủ có họ hàng với giám đốc lò mổ nên hay cân thiếu lắm, sau này chị đừng mua ở đây."
"Phía trước toàn bán quần áo, mình đến nhà kia đi."
Nhà nào Tần Tuyết cũng kể vanh vách, Tần Khê im lặng lắng nghe và ghi nhớ.
Rất nhanh, hai chị em đã đến đích.
Người phụ nữ trung niên ngồi ở cửa ăn mặc rất sành điệu.
Áo khoác màu hồng phấn, chân váy đen, đi tất da chân cùng đôi giày cao gót màu hồng nhạt, trông vô cùng nổi bật giữa nơi này.
Người phụ nữ có vẻ rất quen Tần Tuyết, bà ta nhướn mày nhìn cô rồi nói thẳng: "Mấy hôm nay có nhiều mẫu mới lắm đấy."
"Vậy em vào xem thử."
Vừa nghe đến mẫu mới là mắt Tần Tuyết sáng rực, cô kéo Tần Khê chui qua khe cửa bước vào nhà.
Bên trong đã có hai cô gái trạc tuổi học sinh đang chọn quần áo.
Hai chiếc giá hai bên treo đầy quần áo đủ màu sắc, quần áo chất thành đống trên đất như núi.
Các cô gái cúi người bên những “núi” quần áo, nhặt từng chiếc lên ướm thử như đang tìm đồ trong đống rác.
Tần Tuyết cũng nhanh chóng gia nhập đội quân săn đồ.
Vừa tìm kiếm trang phục ưng ý, cô vừa tranh thủ giới thiệu cho Tần Khê về nguồn gốc của những bộ quần áo này.
Bà chủ ngồi ngoài kia tên là chị Vương, là người vùng duyên hải phía Đông, gia đình là một trong những nhà máy may mặc công tư hợp doanh đầu tiên trong nước.
Chị Vương được thừa hưởng máu kinh doanh từ gia đình.
Những bộ quần áo này đều là hàng lỗi được nhà máy loại bỏ, không xuất khẩu được mà cũng không bán trong nước được.
Nhưng với những cô gái trẻ thích ăn diện thì chút lỗi nhỏ ấy chẳng đáng là gì.
Nhiều khi chỉ cần bỏ ra một hai tệ là đã mua được một bộ quần áo thời thượng với chất vải tốt.
"Chị nghĩ mà xem, một cái váy trong trung tâm thương mại quốc doanh đã mười hai tệ rồi, mười hai tệ mà mua ở đây thì được những mấy bộ." Tần Tuyết bĩu môi.
Tần Khê gật đầu đồng tình.
"Tiếc là không mua nhiều được, mua nhiều về nhà cũng đâu dám mặc."
Quần áo đẹp đến mấy cũng vô dụng, trong nhà có “sư tử Hà Đông”, chắc chắn chỉ có thể lén lút mặc cho mình ngắm.
Tần Khê che miệng ho nhẹ.
"Cũng không phải là không có cách."
"Cách gì?"
"Em mua cho mẹ một bộ là được chứ sao, bà ấy sẽ mặc đi khoe khắp nơi, lấy đâu ra thời gian mà mắng em nữa."
"Chị!"
Giờ phút này, trong mắt Tần Tuyết, Tần Khê chính là bậc hiền triết với vầng hào quang sáng chói, sao cô lại không nghĩ ra cách hay như vậy chứ?
"Thôi đừng có làm nũng nữa, chị không ăn bộ đó đâu, em mau đi chọn đồ đi." Tần Khê đẩy đầu Tần Tuyết ra.
Bản thân cô không có hứng thú với quần áo lắm, định bụng ra sân ngồi đợi, nhưng cánh tay bỗng bị Tần Tuyết kéo lại.
"Chị, em cũng mua tặng chị một cái váy."
Thế là từ chỗ đi cùng, Tần Khê bỗng chốc trở thành "người mẫu".
Tần Tuyết không ngừng tấm tắc khen ngợi, nói sao trước giờ cô không nhận ra chị mình lại xinh đẹp đến vậy, mặc màu gì cũng hợp.
Số tiền ba mươi hai tệ dành dụm được sau bốn tháng làm công nhật ở trung tâm thương mại quốc doanh đã bị cô tiêu sạch sành sanh ở đây.
Trước khi đi, cô còn nằng nặc xin chị Vương một chiếc khăn choàng mới chịu rời đi.
"Chị ơi, cái váy này chị mặc đẹp lắm, em đảm bảo chị là người đẹp nhất khu nhà máy mình luôn."
Tần Khê ngày thường chỉ toàn mặc áo sơ mi với quần sờn màu, thi thoảng trên quần còn có miếng vá.
Hôm nay, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Tần Tuyết, cô đã mua một chiếc váy liền bó sát màu vàng nhạt thay luôn.
Làn da trắng nõn, đôi chân thon dài thẳng tắp càng tôn lên vẻ đẹp dịu dàng của cô.
"Vẫn là váy hồng của em đẹp hơn." Tần Khê nháy mắt.