Thập Niên 80: Đại Mỹ Nhân Hương Giang

Chương 30

Trước Sau

break

Dịch giả: ❣️❣️ Lãnh Nguyệt Hoa Sương ❣️❣️
Biết ngày mai sẽ lên thuyền về đại lục, lòng Lâm Khả Doanh rạo rực cả ngày.
Xuyên đến Cảng Thành gần một tháng, cô đúng là không chịu khổ chút nào—ở biệt thự, ăn ngon, mặc đẹp, sống như phú quý. Nhưng nói gì thì nói, cô vẫn thấy nhớ nhà.
Đặc biệt là khi nghĩ đến 80 nghìn đô Hồng Kông tiền bồi thường giải trừ hôn ước đang chờ mình, cuộc sống sau này đúng là vừa đơn giản vừa sung sướng.
Chỉ đáng tiếc, vẫn thiếu 20 nghìn mới đủ cột mốc 100 nghìn theo nội dung gốc, mà hệ thống mãi chẳng chịu cập nhật.
Ngày mai là hạn chót. Cô cũng chẳng dám chắc còn kịp hay không.
Vừa hay A Trung thúc nhắc đến tối nay đại thiếu gia phải đi dự một buổi thương hội lớn, khả năng rất cao là không về biệt thự.
Lâm Khả Doanh chỉ biết lặng lẽ thở dài: thôi thì, không có gì là hoàn hảo cả.
Nghĩ vậy, cô liền rủ cả nhà Hà A tỷ tới biệt thự ăn tiệc tiễn đưa.
Hà A tỷ cảm kích lắm, biết cô sắp rời đi nên đặc biệt chuẩn bị một bàn đồ ăn thịnh soạn. Bác sĩ Tiểu Hoắc cũng có mặt.
“Khả Doanh, khi nào rảnh nhớ quay lại Cảng Thành chơi.”
“Phải đó, bây giờ hai bên đi lại dễ rồi, sau này chắc còn tiện hơn nữa.”
Đình Đình thì bám chặt tay cô, ánh mắt đỏ hoe:
“Khả Doanh tỷ, nhớ ghé thăm em nha! Mình đi xem phim, xem biểu diễn, em mời chị!”
“Ừ.” Lâm Khả Doanh khẽ cười, trong lòng cũng thấy luyến tiếc. Dù gì ở đây cô cũng đã có một khoảng thời gian rất đẹp.
Trước lúc rời đi, cả nhà tặng cô một túi đầy đặc sản Cảng Thành. Đình Đình còn lén dùng tiền tiêu vặt mua tặng cô một đôi hoa tai hình vỏ sò màu vàng:
“Khả Doanh tỷ, em chỉ đủ tiền mua một chiếc. Sau này có tiền, em sẽ tặng chị cả bộ hoa tai đắt tiền hơn!”
Bác sĩ Tiểu Hoắc bật cười:
“Vậy để tôi mua giúp em trước nhé.”
Lâm Khả Doanh nhận lấy tình cảm của mọi người, cũng không quên tặng lại một bộ ấm trà cô mua từ thương trường.
Sau bữa cơm, mặt trời đỏ rực như lòng đỏ trứng muối dần chìm xuống chân trời. Bác sĩ Tiểu Hoắc nhắc rằng tối nay ở cảng Victoria sẽ có màn pháo hoa lớn nhất trong năm, bọn trẻ nghe xong liền háo hức rủ nhau đi.
Lâm Khả Doanh và bác sĩ Tiểu Hoắc đưa cả đám nhỏ ra ngoài, bắt taxi đến Duy Cảng.
Con đường ven biển như một dải lụa mềm mại, uốn lượn quanh vịnh. Ánh hoàng hôn đổ dài xuống mặt biển, nhuộm vàng những tòa cao ốc phía xa, khung cảnh vừa rực rỡ vừa nên thơ.
Cô tựa tay lên lan can bờ biển, gió thổi tung mái tóc dài, lòng nhẹ bẫng như trôi theo sóng nước.
Đình Đình và A Cường—hai học sinh cấp ba—thì chạy nhảy khắp nơi trong đám đông, tràn đầy sức sống của tuổi trẻ.
Vì đón tiếp phái đoàn Anh quốc, chính phủ tổ chức lễ pháo hoa hoành tráng. Những chiếc du thuyền xa hoa nối đuôi nhau ra khơi, hòa vào ánh đèn rực rỡ của Duy Cảng về đêm.
Người dân cũng đổ ra ven biển, chen nhau đứng bên lan can, mong chờ thưởng thức một đêm hội pháo hoa lớn nhất trong năm.
Khi màn đêm buông xuống, ánh sáng rực rỡ nơi chân trời dần tắt, nhường chỗ cho sắc đen sâu thẳm.
Bác sĩ Tiểu Hoắc nhờ quan hệ lấy được vé lên du thuyền Thiên Tinh. Anh dẫn cả nhóm lên tàu.
Đình Đình và A Cường chưa từng ngồi du thuyền kiểu này bao giờ, chỉ biết mở to mắt nhìn khắp nơi, vừa ngỡ ngàng vừa phấn khích.
Lâm Khả Doanh đứng trên boong tàu, ánh mắt lặng lẽ dõi theo từng tòa nhà lấp lánh ánh đèn bên kia vịnh. Biển đêm tĩnh lặng như gương, mỗi chiếc thuyền lướt qua đều như điểm xuyết cho bức tranh đêm lung linh ấy.
Bác sĩ Tiểu Hoắc bưng hai ly champagne đến bên cô:
“Uống chút nhé.”
“Cảm ơn.” Cô khẽ mỉm cười, váy dài đỏ rực tung bay trong gió biển, đưa ly rượu chạm nhẹ lên môi, vị ngọt dịu lan tỏa nơi đầu lưỡi.
Anh đứng bên, khẽ cất giọng:
“Khả Doanh…”
Dù mới quen chưa tới một tháng, nhưng giữa hai người đã có một đoạn tình cảm khó nói. Nghĩ đến việc cô sắp rời đi, anh không tránh khỏi cảm thấy hụt hẫng.
“Cảng Thành… thật sự không có gì đủ để giữ em lại sao?”
Làn tóc quăn lượn sóng tung bay, cô nhẹ nhàng vén ra sau tai, để lộ đường nét mảnh mai và làn da trắng nõn. Cô mỉm cười, quay đầu lại:
“Bác sĩ Tiểu Hoắc, thời gian ở đây thật sự rất vui. Em cũng rất biết ơn vì được tận hưởng mọi thứ. Nhưng về đại lục là lựa chọn từ trước. Cảng Thành tốt, nhưng vẫn chưa đủ lý do để giữ chân em.”
Anh đứng đó, gió lùa qua mái tóc, ánh mắt vẫn kiên định:
“Vậy… em không thể xem anh là lý do đó sao? Khả Doanh, anh thật lòng…”
“Vẫn chưa đủ.” Cô cắt ngang lời, lúm đồng tiền xinh xắn hiện lên nơi khóe miệng, đưa tay ra:
“Em rất vui vì được làm bạn với anh. Gặp gỡ là duyên, cảm ơn vì đã xuất hiện.”
Anh bất lực cười, vươn tay nắm lấy tay cô:
“Được rồi. Nếu em đổi ý, nhớ tìm anh.”
Cô bật cười, quay đầu nhìn về phía xa. Một chiếc du thuyền lớn xa hoa vừa lướt đến, ánh sáng rực rỡ lập tức nuốt trọn cả khung cảnh nhỏ bé nơi họ đang đứng.
“Đợi khi nào anh có bạn gái, em mời anh một bữa.”
Hai người trẻ tuổi đứng trên boong tàu, tay bắt mặt mừng. Không ai ngờ, khoảnh khắc ấy lại lọt trọn vào tầm mắt của vị khách đang đứng bên du thuyền đối diện.
“Ý của Trình tổng, tôi đã rõ.” Dương đổng sự của Hối Phong nâng ly rượu, đứng cạnh Trình Vạn Đình nơi boong tàu rộng rãi.
“Tân Nguyệt Loan là thứ Lưu tổng quyết tâm giành bằng được, còn Cửu Long Thương… thì chắc chắn sẽ là của Trình tổng.”
Quanh du thuyền là những chiếc thuyền nhỏ chậm rãi lướt qua, xa gần mơ hồ có thể thấy được vài bóng người trò chuyện, ánh đèn lung linh phản chiếu từng gợn sóng lăn tăn trên mặt nước.
 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc