Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính

Chương 9

Trước Sau

break
Thôn Bắc Xá không xa thị trấn lắm, đi bộ hơn hai mươi phút sẽ đến ngay.

Trường trung học ở thị trấn Kiến Thiết mà bọn Tạ Miêu theo học là một cái sân rộng lớn với nhiều nhà mái bằng được xây trên đó., học sinh không nhiều nhưng có đủ cấp 2 cấp 3.

Đúng vào thời gian đi học buổi sáng, các thiếu nam thiếu nữ nườm nượp đi qua cổng trường với quần áo mộc mạc và tinh thần tràn đầy phấn chấn.

Tạ Miêu và hai em trai hòa vào lòng người, sau đó đi đến dãy phòng dành cho cấp hai rồi tạm biệt nhau.

Trước khi tạm biệt, Tạ Kiến Trung vừa ai oán vừa tuyệt vọng nhìn Tạ Miêu vài cái, sau đó bị anh trai nhà mình kéo đi.

Tạ Miêu thấy vẻ mặt kia của cậu bé thì buồn cười, lúc đến tận cửa phòng học, trên mặt còn treo một nụ cười. Kết quả mới vừa cất bước vào thì xém chút đã bị hai bạn nam đang đuổi bắt đùa giỡn tông vào.

Cô nhanh chóng lùi ra sau một bước, bạn nam kia cũng vội vàng dừng bước, xin lỗi với cô: “Ngại quá ngại quá.”

Đối phương vừa nói vừa ngẩng đầu, lúc nhìn thấy mặt Tạ Miêu thì đột nhiên sửng sốt.

Cô gái trước mắt có nước da trắng như sứ, mắt đào hoa long anh như nước hồ thu, tỏa ra ý cười nhẹ nhàng. Rõ ràng chỉ là ngũ quan quen thuộc nhưng lại quá mức xinh đẹp, khiến người ta không nhận ra được trong thoáng chốc.

Chàng trai kia sửng sốt một chút, mới chần chờ mở miệng: “Tạ Miêu?”

“Ừ.” Tạ Miêu cười chào hỏi với cậu ta rồi vòng qua, đi đến ngồi giữa hàng thứ ba đếm từ dưới lên trong phòng học.

Chàng trai đó khó tin làu bàu một tiếng: “Thật đúng là Tạ Miêu, sao hôm nay cậu ấy không đánh phấn nữa?”

Cậu ta lấy khuỷu tay thúc vào người bạn mới đuổi mình ở sau: “Này, cậu không thấy hình như Tạ Miêu đẹp hơn sao?”

“Mau cút đi, kiểu gì cũng đẹp hơn dáng vẻ như quỷ lúc trước của cậu ấy được không?”



“Nói cũng đúng.”

Tạ Miêu buông cặp, nhìn thời khóa biểu hôm nay được viết lên bảng đen thì lấy sách ra chuẩn bị bài.

Mấy tháng này cô không xem truyện tranh thì cũng viết viết vẽ vẽ trên vở, mọi người cũng không bất ngờ, bàn tán hai ba câu về khuôn mặt sạch sẽ của cô rồi cũng làm chuyện khác.

Chỉ có Lý Tịch Mai ngồi cùng bàn với Tạ Miêu mới phát hiện cô đang học, trong lòng vô cùng kinh ngạc nhưng lại không dám lên tiếng quấy rầy.

Lúc sắp đến tiết tự học buổi sáng, Ngô Thục Cầm chạy cắm đầu như điên tới mức tóc mái bị gió thổi tung cuối cùng cũng thở hồng hộc tới.

Lúc cô ta vừa vào cửa thì nhìn khắp nơi, sau đó nổi giận đùng đùng đến thẳng chỗ Tạ Miêu.

“Tạ Miêu sáng hôm nay cậu bị gì vậy? Vì sao lại không đợi tôi với anh Hàm Giang đi cùng?”

Cô ta thở gấp nên cũng không khống chế âm lượng, lập tức hấp dẫn hết ánh mắt của các bạn học trong lớp .

Chuyện Tạ Miêu và Cố Hàm Giang thì mọi người cũng biết chút chút, trên mặt liền lộ ra vẻ kinh ngạc.

Vừa rồi chỉ lo chú ý mặt Tạ Miêu mà lại không chú ý, hôm nay cô tới một mình.

Nghe ra ý của Ngô Thục Cầm, hôm nay Tạ Miêu hoàn toàn không chờ cô ta và Cố Hàm Giang.

Đây… đây vẫn là Tạ Miêu sao?

Chỉ có Lý Tịch Mai có quan hệ không tệ với Tạ Miêu, lại biết vì Cố Hàm Giang mà Tạ Miêu luôn nhường nhịn Ngô Thục Cầm, sợ cô thật sự bị Ngô Thục Cầm chọc giận thì nhẹ nhàng kéo cô: “Tạ Miêu.”

Tạ Miêu không chút hoang mang, xem xong nội dung cuối cùng rồi mới khép sách nhìn người đang tới: “Vì sao tôi phải đợi mấy người?”

Lời này vừa nói ra, không riêng Ngô Thục Cầm mà học sinh cả lớp đều sửng sốt.



Qua một hồi yên lặng, trên mặt Ngô Thục Cầm càng tức giận.

“Cậu không nói một tiếng đã đi rồi, làm hại tôi và anh Hàm Giang đợi ở cửa thôn cả buổi, cô còn đòi gì nữa?”

“Cậu và Cố Hàm Giang chờ tôi ở cửa thôn cả buổi ư? Cô nói thật à?” Tạ Miêu có chút không tin vào tai mình.

Ngô Thục Cầm lại xem vẻ kinh ngạc trong mắt cô thành kinh hãi, hừ lạnh một tiếng: “Dù sao cũng vì chờ cậu mà hôm nay anh Hàm Giang đi học muộn. Lúc anh ấy đi thì sắc mặt vô cùng khó coi, tự cậu đi mà nhìn đi.”

“Anh ta đến trễ đâu liên quan gì tôi? Tôi cũng không kêu mấy người chờ.”

Ngô Thục Cầm vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi, lúng túng đến mức sắp khóc của Tạ Miêu, không ngờ Tạ Miêu lại cười khanh khách nói một câu như vậy.

Cô ta ngẩn ra: “Cậu nói cái gì?”

Tạ Miêu: “Lời hay không nói lần thứ hai.”

Lúc này mỗi người đều có thể phát hiện hôm nay Tạ Miêu không đúng lắm.

Phải biết rằng, từ sau khi Cố Hàm Giang đến, Tạ Miêu chưa bao giờ dám nói như vậy với Ngô Thục Cầm.

Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao hôm nay Tạ Miêu lại đột nhiên cứng như vậy?

Ngô Thục Cầm không ngờ Tạ Miêu sẽ phản ứng như vậy, tức giận đến đỏ bừng mặt: “Cậu! Cậu cũng không sợ tôi kể lời này cho anh Hàm Giang sao!”

“Tùy cậu.”

Tạ Miêu tỏ vẻ, cô của hiện tại không sợ gì cả.
break
Chỉ Mê Đội Trưởng Đội Bóng Rổ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc